Con mắt khổng lồ phân rõ trắng đen xuất hiện với trạng thái nửa trong suốt, lẳng lặng trôi nổi giữa các khối sắc màu dày đặc chồng chéo lên nhau. Không nhìn ra địch ý, cũng không thấy được vẻ thân thiện từ nó.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi, Klein bỗng nhớ tới một đoạn văn trong cuốn bút ký Kiến Thức Về Linh Giới, tổ tiên của gia tộc Abraham đã nói như sau:
[Cố gắng hết sức đừng đối mặt với bất kỳ sinh vật Linh giới nào lâu hơn ba giây, trừ phi chúng đã cố tình biểu lộ hứng thú giao tiếp với ngươi, đây được coi là hành vi khiêu khích; cũng đừng bộc lộ trạng thái hoảng hốt hay nôn nóng, điều này sẽ gia tăng khả năng bị công kích bởi một số kẻ săn mồi.]
Khi những dòng chữ chạy qua tâm trí, Klein thu hồi tầm mắt, tiếp tục “đuổi theo” chiếc gậy batoong bằng gỗ cứng trước mặt với tốc độ trung bình.
Hình bóng một người mặc bộ giáp toàn thân màu đen huyền, đội chiếc vương miện đen bóng và khoác áo choàng dài đồng màu kia nằm trong tầm nhìn của con mắt tròn trịa, nhưng lại nhanh chóng lướt qua, rời đi xa khuất mắt, chẳng mảy may kích thích một chút biến hóa nào.
Về bản chất, Linh giới là một nơi cực kỳ nguy hiểm. Nếu không cẩn thận sẽ đụng độ phải một tồn tại đáng sợ ở cấp bậc thần linh… Klein tiếp tục xuyên qua, nhận ra nơi này quả là hỗn loạn. Dù hắn có thể dùng bảy ánh sáng rực rỡ trong vắt luôn ở trên cao và “bao trùm” bầu trời kia để đánh dấu vị trí, nhưng vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy các Thần dưới chân, hai bên trái phải, đằng trước và phía sau.
Nếu không nhờ chiếc gậy batoong đen, Klein đã chẳng biết phải phân biệt phương hướng kiểu gì.
Đột nhiên, xuyên qua làn sương mù hư vô mờ nhạt, hắn trông thấy bên trái mình – trong khái niệm bên trái của một người bình thường – là một lâu đài đang trôi nổi. Toàn thân nó có màu đen kịt, mọc đầy dây leo, mang phong cách Gothic rõ rệt.
Đứng trên đỉnh lâu đài này là một người phụ nữ trong suốt cao gần bằng cả pháo đài. Cô mặc một chiếc váy đen phức tạp, hoa lệ, tối tăm và ảm đạm. Cô không có đầu, trên cổ chỉ có một vết cắt gọn. Hai cánh tay rủ xuống xách bốn cái đầu với mái tóc vàng và đôi mắt đỏ, tướng mạo xinh đẹp. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra cả bốn cái đầu đều giống nhau như đúc.
Khi Klein – hóa trang thành "Hắc Hoàng Đế" – lướt qua, bốn cái đầu đồng thời chớp mắt.
Klein không phản ứng lại, bay lượn về phía trước như không thấy gì.
Người phụ nữ kia chậm rãi xoay lưng lại, khiến cho mấy cái đầu trong tay dõi mắt nhìn theo hắn khuất dần.
Các loại quái vật gì vậy trời… Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Klein bỗng thấy gậy batoong đen nhanh chóng “rơi” xuống.
Hắn vội vàng đuổi theo, một lần nữa trải nghiệm cảm giác rơi tự do.
Khoảng tám giây sau, một tòa kiến trúc sụp đổ như ẩn như hiện xuất hiện trước mặt hắn.
Bên ngoài kiến trúc kia có một sinh vật Linh giới giống với hình dạng một con sứa khổng lồ đang trôi nổi. Nói kéo dài những cái xúc tu trong suốt nhớp nháp ra, đưa khu vực chung quanh vào trong “lãnh địa” của mình.
Phần đỉnh của mỗi cái xúc tu đều có một cái đầu lâu trắng hếu với hốc mắt sâu thẳm, chậm rãi lắc lư nhè nhẹ, cứ đung đa đung đưa.
Gậy batoong đen đi xuyên qua sinh vật Linh giới kỳ quái này, lơ lửng phía trước kiến trúc sụp đổ hư ảo.
Ở đây à? Klein thoạt vui mừng, chợt nghiêm mặt nhìn con “sứa” khổng lồ đang vung vẩy cái đầu lâu.
Hắn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhưng không ra tay ngay lập tức. Thay vào đó, hắn chỉ thử phát ra cảm giác uy nghiêm sâu sắc tới từ cấp độ cấp cao của Thẻ bài "Hắc Hoàng Đế". Đôi mắt thờ ơ của hắn nhìn chằm chằm vào từng cái hốc mắt sâu thẳm kia.
Bầu không khí đóng băng mất hai tới ba giây. Dùng tiếng Hermes cổ, Klein trầm giọng thốt lên:
“Biến đi!”
Mấy chiếc xúc tu nâng đỡ đầu lâu giật giật hai cái, con “sứa” khổng lồ kia từ từ nổi lên, biến mất vào nơi sâu thẳm trong Linh giới.
Thẻ bài "Hắc Hoàng Đế" này vẫn hữu dụng phết… Mình còn cân nhắc có nên ném còi đồng của thầy Azik ra không đây. Chắc hậu duệ của Tử Thần vẫn khá có mặt mũi ở Linh giới chứ nhỉ… Klein thở phào một tiếng, vừa hạ xuống, vừa nắm chặt lấy chiếc gậy đen bằng gỗ cứng.
Rồi, hắn rơi xuống di tích kiến trúc đổ sụp với cảm giác mong đợi.
Đối với hắn, kể cả Giáo hội Bão Táp hay quân đội Vương quốc đã tìm thấy địa điểm này trước, mang hết tất cả những vật phẩm có giá trị nhất đi, nhưng chỉ cần còn lại ít đồ thừa, hắn cũng đã thỏa mãn rồi.
Mà kể cả không còn gì, mình cũng có thể nghiên cứu di tích Tinh Linh một chút, xem thông tin họ để lại là gì, thế cũng đủ… Khi Klein xuyên qua “rào chắn” hư vô giống như một tấm màn che, hắn chợt cảm thấy không khí chung quanh trở nên đặc sệt và nặng nề hơn.
Một làn sóng ánh sáng lung linh xuất hiện chung quanh hắn, đến từ nước biển xanh thẳm lấp đầy khu vực này.
Dưới đáy biển là một di tích cổ xưa, tối tăm, tất cả kiến trúc đều đã sụp đổ hoặc nửa sụp đổ.
Một cột chống khổng lồ khắc đầy hoa văn kỳ dị và ký hiệu xuyên qua từ trung tâm. Nó có xu hướng vươn thẳng lên tầng cao nhất, như thể từng chống đỡ cả nơi này trong quá khứ, nhưng giờ đã bị bẻ gãy, đổ dựa vào đỉnh kiến trúc gần đó.
Klein nhận ra nơi đây, cũng nhận ra cột chống kia. Đây chính là nơi ẩn náu của “Hải Thần” Kalvetua, một chỗ ẩn nấp giao thoa giữa thế giới hiện thực và Linh giới.
Giờ này, khắc này, một tiếng thét không cam lòng, đau đớn, giận dữ và điên cuồng vang vọng khắp không nơi, không hề yếu đi dù chỉ một li. Đó là chính là tiếng gầm rú tràn ngập oán niệm mà Kalvetua phát ra trước khi chết.
Nó thực sự tử vong rồi… Cầm gậy batoong đen, Klein hạ xuống phiến đá lót đường màu xám tro trước di tích cổ xưa.
Cả hai bên đường đều có cột chống không quá cao và dày, phủ đầy ký hiệu tượng trưng và tiêu thức ma pháp kỳ dị không giống với cái trước.
Dưới đáy mỗi cột đá đều có một bóng dáng ngồi tựa. Có người mặc áo choàng cổ xưa, có người mặc áo jacket nâu giống thời trang thịnh hành hiện nay.
Ngay khi cảm thấy có người tới gần, họ bèn giơ trường kiếm, rìu và các loại vũ khí khác lên, động tác cứng ngắc nhưng nhanh nhẹn. Những người này đều nhìn về phía Klein, lộ ra một khuôn mặt màu xám đen và cơ thể đã khô quắt không còn chút máu thịt nào.
Ánh mắt cuồng nhiệt và trống rỗng của họ cùng lúc ném về phía Klein, người đang đội một chiếc vương miện đen huyền, mặc một bộ giáp đen bóng.
Tín đồ thành kính của Kalvetua… Song, điều này cũng đồng nghĩa với việc Giáo hội Bão Táp và quân đội Vương quốc vẫn chưa tìm ra nơi đây… Klein thầm than một tiếng, rót linh tinh vào Trâm Ngực Thái Dương, thầm đọc một từ Hermes cổ:
“Thần thánh!”
Hắn kích hoạt “Thệ ước thần thánh” của Trâm Ngực Thái Dương. Thông qua từ Hermes cổ tương ứng, hắn đã tạm thời kèm thêm thuộc tính thần thánh cho tổn thương mà mình tấn công.
Phịch!
Klein vẩy cổ tay, vung gậy xuống.
Hắn hơi khom lưng, xông thẳng về phía “Bảo Vệ Hải Thần” thứ nhất đang chạy tới.
Trong lúc chạy với tốc độ cao, Klein chợt quẹo phải, tránh thoát khỏi đòn đánh từ rìu của kẻ địch, thuận thế vung tay về sau, dùng gậy vạch ra một đường nứt trắng xám rõ ràng trên người đối phương.
Trong vết nứt kia, một ngọn lửa màu vàng kim trong vắt lặng lẽ bùng lên bao bọc lấy “Bảo Vệ Hải Thần’, thiêu nó đến mức lảo đảo sắp ngã.
Huỵch!
Klein khẽ nhún chân, vượt qua kẻ địch thứ nhất.
Sau lưng hắn, “Bảo Vệ Hải Thần” đã khô quắt cuối cùng cũng gục ngã, hóa thành một mớ tro trong ngọn lửa màu vàng.
Bịch bịch bịch! Klein hạ thấp thân, nhanh chóng phóng thẳng về trước, thỉnh thoảng nghiêng người, chốc chốc lại chạy chéo qua từng “Bảo Vệ Hải Thần”.
Đồng thời, hắn vung gậy batoong, hoặc quất, hoặc đâm, hoặc đập, hoặc vạch ra những vết nứt khác nhau trên người đám bảo vệ như thây khô.
Bịch! Bịch! Bịch! Klein băng qua con đường, có mặt trước di tích đã sụp đổ một nửa.
Đằng sau tà áo choàng màu đen khẽ bay lên, đám “Bảo Vệ Hải Thần” biến thành một bó đuốc sống, chiếu sáng các phiến đá màu xanh tro và cột chống phủ đầy hoa văn.
Trong cơn hỗn loạn, những bảo vệ lần lượt ngã xuống, không còn cử động.
Klein giẫm lên bậc thang, bước vào tòa kiến trúc nơi các cột chống gần đổ sụp.
Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một con rắn biển màu xanh lam lớn đến mức khó mà tưởng tượng ra được. Toàn bộ lớp vảy trên cơ thể nó trơn láng, phủ đầy hoa văn tương tự ký hiệu bên trong di tích.
Miệng nó mở to cắn vào một cột chống, chiếc răng nanh màu trắng ngà đâm ngập cột đá.
Phần cơ thể dưới bộ phần đầu của nó nằm cuộn tròn dưới đất, chiếm một phần ba diện tích đại sảnh rộng lớn, tựa như một ngọn núi nhỏ màu xanh lam liên tục nhấp nhô. Tuy nhiên, trên bề mặt lại phủ đầy loại vết thương, hoặc máu thịt be bét, hoặc thấy rõ xương trắng.
Một ánh sáng bí ẩn màu lục lam tách ra từ trên cơ thể nó, chậm rãi hội tụ lại về một trong số chiếc răng nanh dài hơn lòng bàn tay nhân loại, khiến cho loại xương hơi uốn cong này từ từ duỗi thẳng.
Tiếng tru trước khi chết của nó vang vọng kịch liệt trong không trung, khiến cho linh thể giống với cơ thể thực của Klein xuất hiện dấu hiệu bất ổn định nhẹ.
Lúc này, bên cạnh cơ thể của Kalvetua, một lão già đội mũ mềm giáo sĩ đang nằm sấp.
Mái đầu lão hoa râm, cơ thể giống như đá xám, gương mặt kề sát thân rắn, trong cổ họng phát ra âm thanh gì đó không rõ, cũng không biết đang làm gì.
Xung quanh cái xác khổng lồ của con rắn biển còn có những cái thây khô như bị phong hóa khác. Chúng giống với đám “Bảo vệ Hải Thần” bên ngoài nhưng càng kỳ dị hơn. Phần bụng phồng lên, thậm chí vỡ nát. Miệng thì dính đầy vết máu đỏ sậm, treo lủng lẳng mấy miếng thịt xanh nhợt.
Những đốm sáng màu lam cũng thoát ra từ cơ thể chúng, bay vọt về phía chiếc răng nanh đang dần thẳng tắp.
Trước khi Klein kịp hiểu ra cảnh tượng này biểu hiện cho điều gì, lão già đội mũ mềm giáo sĩ đang nằm sấp trên người Kalvetua đã đứng dậy, dáng người đang lắc lư thẳng lên, quay lại.
Ánh mắt lão ta lấp lóe ánh sáng xanh nhợt, một mảng máu đỏ nhuộm bên miệng, lão dùng hết sức bình sinh cắn xé khối thịt bằng răng.
Nơi lão vừa dí sát mặt vào, thân rắn của Kalvetua đã bị xé xác tan tác, thiếu mất rất nhiều phần thịt và máu, thậm chí có thể thấy rõ xương.
Lão đang ăn sống thi thể của “Hải Thần” Kalvetua!
Đây… Klein cau mày, hiểu sơ bộ chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi Kalvetua chết, tư tế và bảo vệ trong đại sảnh đã mất khống chế, điên cuồng gặm cắn máu thịt của nó.
Bấy giờ, đặc tính phi phàm vẫn chưa hoàn toàn tách ra, vẫn tồn đọng một bộ phận khá lớn trong cơ thể Kalvetua, khiến cho rất nhiều bảo vệ xuất hiện vấn đề lượng “ma dược” bị dư thừa quá nhiều hoặc bị xung đột đặc tính vì khác biệt đường tắt, cuối cùng là sụp đổ, hoàn toàn tử vong.
Song, vẫn luôn có những người đủ may mắn để sống sót qua giai đoạn chết bất đắc kỳ tử, hoặc mất khống chế và biến thành quái vật ghê tởm, hoặc trực tiếp lược qua vài Danh sách mà trở thành một cường giả, hoặc vì trộn lẫn đặc tính khác đường tắt lại mà biến thành tên điên và sở hữu năng lực vặn vẹo tà dị.
Mà bất kể là loại nào, đều là thứ khá nguy hiểm!
Klein dời tầm mắt khỏi khuôn mặt của vị tư tế còn sống, nhìn về phía phần bụng đang phồng lên như thai phụ của lão ta.
Một sự phình trướng cùng co rút mạnh mẽ và tràn đầy sức sống xuất hiện ở vị trí đó, tựa như một trái tim khổng lồ.