Danitz vừa vứt thanh nẹp và băng đã qua sử dụng vào thùng rác, vừa cử động cánh tay trái, cất tiếng:
“Bình thường, lời khiêu khích của một hải tặc chính là sự sỉ nhục, nhưng tôi thì khác, tôi cố tình nhắm vào sỉ nhục.
Điều này yêu cầu phải nắm giữ một lượng lớn thông tin và lời đồn, đồng thời phải hiểu biết đầy đủ về đối tượng bị khiêu khích. Chỉ thế mới có thể thốt một câu, dùng một động tác thôi, đã khiến hắn mất sạch lý trí, bị cơn giận đốt cháy toàn bộ đầu óc rồi.”
Gã ngừng lại một giây, nói tiếp:
“Giống như với ‘Sắt Thép’ ấy, anh có thể mắng gã là cứt chó, chửi cha mẹ hay thuyền trưởng gã, nhưng đều sẽ vô dụng. Song, chỉ cần anh làm đúng một động tác thế này, kèm tặng một từ, trăm phần trăm gã sẽ biến thành một con trâu đực mắt đỏ ngầu.”
Nói xong, Danitz chống hai tay lên hông, thì thầm bằng một giọng cực kỳ khinh miệt:
“Con đ*!”
…Muốn đánh hắn thật đấy… Không hổ là “Kẻ Khiêu Khích”… Quả nhiên, ‘Sắt Thép’ Mavity có loại khuynh hướng và sở thích kia, chậc… Klein thả lỏng bàn tay đã vô thức siết lại thành nắm đấm.
“Đây mới gọi là khiêu khích chuyên nghiệp.” Danitz xòe tay ra, tổng kết, “Nếu tôi gặp thú hoang hoặc tên nào đã mất khống chế mà không thể giao tiếp được, tôi có thể chủ động tỏa ra cảm giác khiến chúng căm ghét. Đây là một năng lực phi phàm.”
Người có dạng năng lực phi phàm như thế, nếu không phải loại giỏi chịu ăn đòn thì chính là loại giỏi chạy trốn và lẩn tránh. Hiển nhiên ngươi là vế sau… Klein thầm châm biếm.
Cuối cùng cũng không còn phải lo về cánh tay trái bị thương nữa, Danitz rất vui mừng, tiếp tục:
“Thật ra tôi cũng rất giỏi đặt bẫy. Chẳng qua hơi đen là anh không đồng ý với phương án của tôi khi đi săn ‘Sắt Thép’ Mavity thôi.”
Klein cố kiềm chế khóe miệng giật giật, bình thản đáp:
“Ngươi vẫn còn cơ hội.”
“Cơ hội gì cơ?” Danitz tò mò hỏi.
“Cơ hội đặt bẫy những Người Phi Phàm cùng một giuộc với ‘Sắt Thép’, một chọi một. Ta sẽ giới thiệu giúp ngươi.” Klein nở nụ cười.
“…” Danitz nhất thời nghẹn họng.
Gã thừa biết, đối với một tên không sợ súng bắn, không sợ lửa thiêu, không sợ dìm nước, đặt bẫy bình thường cũng vô dụng.
Danitz cười khan, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Thời tiết quang đãng ghê…
Nghĩa là con rắn Kalvetua kia đã hoàn toàn chết rồi nhỉ?”
Klein “Ừ” một tiếng, không giấu giếm.
Danitz thở phào, hơi chần chừ, nói:
“Dù thế nào, trải qua một đợt vây quét lớn thế này, thời gian dài sắp tới sẽ chẳng có mấy hải tặc dám đến Bayam nữa. Trong này nhất định bao gồm cả ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’.
Vì thế, khả năng kế hoạch bắt tay cùng thuyền trưởng đi săn y của anh sẽ bị gián đoạn. Biển Sonia rộng lớn như vậy, rất khó mà tìm thấy một đội tàu có ý định ẩn giấu tung tích. Hơn cả thế, chúng còn có thể tiến về biển Sương Mù, biển Cuồng Bạo, biển Bắc, biển Địa Cực.”
Nếu có thể dễ dàng giết một vị hải tặc tướng quân trên đại dương như thế, chắc chắn Giáo hội và quân đội đã làm từ lâu rồi! Nên ngươi mau chóng để ta quay về Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim đi! Danitz oán thầm hai câu.
Yên tâm, ta có biện pháp, mà đó sẽ là việc của ngươi… Klein hỏi mà không giật mí mắt:
“Thuyền trưởng ngươi có ý kiến gì?”
Hắn vừa tiêu 12 bảng để nhận một cái máy thu phát vô tuyến từ chỗ Falls. Nhưng vì quá bận rộn với chuyện “Hải Thần”, hắn không rảnh bận tâm, cũng chưa lấy nó xuống thế giới hiện thực từ trong đám đồ linh tinh lộn xộn phía trên sương xám.
Cùng lúc, tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ và ngài ‘Người Treo Ngược’ cũng mới chuyển thêm tiền, khiến cho tài khoản của Klein tăng lên thành 7085 bảng và 5 xu vàng.
Tài sản nhiều tới mức này đã đủ mua được một trang viên khá lớn với mức sản xuất phong phú ở bất cứ nơi nào.
Nếu không báo thù và tìm cơ hội quay trở về Trái Đất, mình đã có thể nghỉ hưu rồi… Klein thỏa mãn nghĩ.
Ý kiến của thuyền trưởng… Danitz cố nặn ra một nụ cười, đáp:
“Dù họ đã tiến vào phạm vi 500 hải lý, trên lý thuyết mà nói thì đã có thể thử nghiệm “Nghi thức hàng linh”. Nhưng anh biết rồi đấy, tuyến hàng hải cũng không an toàn tuyệt đối, càng là hải tặc thì càng phải cẩn thận hơn hẳn, lúc nào cũng phải chú ý để không bị Giáo hội và quân đội bắt được. Do đó, họ thường xuyên đi đường vòng.
Tôi nghĩ nên chờ thêm một ngày nữa rồi dùng “Nghi thức hàng linh” thì sẽ tốt hơn, đỡ lãng phí năng lượng và vật liệu.”
“Ừm.” Klein không nói rõ đồng tình, cũng chẳng phủ nhận, quay người bước vào phòng vệ sinh.
Hắn quyết định, hôm nay sẽ lại ra ngoài tìm cơ hội đóng vai chân thực.
Nhìn bóng lưng Gehrman Sparrow, Danitz thở phào nhẹ nhõm.
Ta nhất định phải bí mật liên lạc với thuyền trưởng trước, thuyết phục cô ấy cho ta quay lại Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim xong thì ta mới dùng “Nghi thức hàng linh” trước mặt ngươi! Gehrman Sparrow là kẻ thích ra ngoài, mình sẽ có đủ cơ hội và không gian. Haha, hay là hắn thích dạo phố nhỉ? Danitz bĩu môi thầm nghĩ.
…
Sau khi rời giáo đường Sóng Biển, Alger Wilson suy tư đi thẳng đến Công ty Thương mại Ralph, tìm gặp ông chủ đang đọc báo.
Anh ta biết chắc người đàn ông trung niên mặc trang phục chính thức, đeo nơ và kính mắt này là một hải tặc kỳ cựu. Ông ta ngầm hỗ trợ Quân Phản Kháng và tín ngưỡng “Hải Thần” Kalvetua một cách thành kính.
“Chuyện gì thế, thuyền trưởng tàu ma của chúng ta?” Ralph bỏ tờ báo xuống, gác chân phải lên chân trái, nhàn nhã cười nói.
Ông ta là con rơi, cha là một nhà thám hiểm lai hai dòng máu Loen và Feysac, mẹ là người bản địa. Ông ta lập nghiệp bằng cách làm hải tặc, sau đó trở thành một thương gia buôn bán với cả hải tặc lẫn chính phủ, thành lập mạng lưới quan hệ khổng lồ. Ở Dinh Thống đốc, Hội đồng Thành phố hay Đồn cảnh sát, ông ta đều nhận được trợ giúp ổn định.
Nghe thấy câu hỏi của Ralph, Alger suýt cau mày, vì thái độ và tông giọng của người đàn ông này khá bất thường.
Sự bất thường này tới từ việc nó không phù hợp với trạng thái mà Alger đã dự đoán.
Từ góc nhìn của anh ta, sau khi “Hải Thần” Kalvetua hoàn toàn chết đi, tất cả các nơi trên Quần đảo Rorsted sẽ xuất hiện điềm xấu. Các tín đồ thành kính chắc chắn sẽ phát hiện ra có gì đó không ổn, hoặc ngập trong sầu lo, hoặc bi quan trĩu nặng, sao có thể thoải mái và tự nhiên như trước được!
Alger không trực tiếp đề cập tới chuyện Kalvetua, cười ha hả:
“Ông có biết gần đây Covaro đi đâu không?”
Covaro chính là vị thuyền trưởng hải tặc đã để lại đặc tính phi phàm của Nam tước Huyết tộc. Nghe đồn gã từng làm thủy thủ trên Tàu Hắc Hoàng Đế, là thế lực bên ngoài của ‘Ngũ Hải Vương’ Nast.
“Ai biết được? Nhưng chắc chắn là không ở Bayam, chứ không hắn đã bị bắt trong cuộc vây quét hai ngày trước rồi.” Ralph nhún vai, “Tôi nghe nói thuyền của hắn đi về phía nam.”
Alger thực sự đã sắp xếp cuộc hẹn gặp với Covaro từ trước, nên vừa nãy chỉ là câu mở chủ đề.
Đương nhiên, anh ta hiểu rõ, để né tránh nguy cơ sóng thần gần Quần đảo Rorsted, Covaro nhất định sẽ đi xa thật xa, phải mất một thời gian dài nữa mới quay lại Bayam.
Song, Alger cũng không quá gấp gáp, vì anh ta biết thứ ngài ‘Mặt Trăng’ vừa nhận là một tấm chấp nhận hối phiếu. Nếu rút ra trước kỳ hạn sẽ nhận giá trị chiết khấu, mất đi một phần lãi lớn.
Anh ta cố tình gật đầu:
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông vì đã nói cho tôi biết.”
Nói đến đây, Alger giả vờ như không biết gì vừa xảy ra, hỏi, “Nghe nói tượng “Hải Thần” ở nhiều nơi tự vỡ nát?”
Tuy không chứng kiến tận mắt nhưng anh ta có thể căn cứ vào hồ sơ văn hiến trong Giáo hội, đưa ra suy đoán hợp lý ở một mức nào đó.
Trên nhiều hòn đảo thuộc địa và các quốc gia ở lục địa Nam, những Ngụy Thần bị bảy đại Giáo hội xử lý đâu chỉ có một hai. Sau khi họ chết sẽ xuất hiện tình hình thế nào đã được ghi chép lại từ lâu rồi.
Ralph thản nhiên gật đầu:
“Phải, đúng là có chuyện ấy thật.
Nhưng đó không phải tin xấu.”
Vẻ mặt ông ta trở nên hơi cuồng nhiệt:
“Bởi vì thần đã tái hiện trên mặt đất, có hình tượng mới!”
Thần đã tái hiện trên mặt đất, có hình tượng mới? Ánh mắt Alger nghiêm trọng, anh ta cảm thấy chuyện này vừa hợp lý, lại vừa nằm ngoài dự đoán của mình.
Từ phản ứng của Giáo hội Bão Táp, anh ta có thể khẳng định Kalvetua đã chết. Vậy thì “Hải Thần” đáp lại tín đồ hiện giờ là ai?
Liên hệ với phán đoán trước đó, anh ta nhanh chóng nảy ra một ý tưởng táo bạo:
Đây chính là hóa thân của ngài ‘Kẻ Khờ’?
Nhờ vào chuyện “Hải Thần” Kalvetua vẫn lạc, Thần tạo ra một thân phận mới? Thân phận này có thể giải phóng một chút sức mạnh ra khỏi phong ấn, trực tiếp ảnh hưởng tới thế giới hiện thực?
Đây mới là nguyên nhân chính ‘Thế Giới’ đến Bayam?
Shh, ngài ‘Kẻ Khờ’ thực hiện trù tính lớn thật đấy!
Alger thầm nuốt ực, kiềm chế nội tâm kích động.
…
Trong quán trọ Azure Breeze, vẫn chưa ra ngoài, Klein nhìn thấy thuyền trưởng Elland trước mặt đưa một xấp tiền mặt qua:
“Đây là thù lao của các cậu, tổng cộng 100 bảng.”
Ông ta không đề cập Gehrman Sparrow nhận bao nhiêu, ‘Liệt Diễm’ Danitz được bao nhiêu, chỉ nói tổng số tiền. Cụ thể chia nhau thế nào, đây là chuyện nội bộ hai người.
Quân đội vẫn rất hào phóng đấy chứ… Klein thầm khen một tiếng, nhận chồng tiền mặt dày cộp kia. Theo bản năng, hắn chỉ muốn rút hai tờ 5 bảng ra ném cho Danitz.
Hắn hơi hạ cổ tay xuống, cuối cùng vẫn không cảm xúc rút hai tờ 10 bảng ra.
Gehrman Sparrow vẫn công bằng thế cơ, còn công bằng hơn hẳn ‘Công Bằng’ Elland… Danitz ngạc nhiên nhận lấy phần thù lao, cảm thấy chiếc ví khô quắt trong thời gian này cuối cùng cũng được lấp đầy.
Ngắm nhìn Gehrman Sparrow trong bộ quần áo mới tinh, Elland cầm chiếc mũ dạng thuyền trên tay, cân nhắc hỏi:
“Giáo hội Bão Táp bên kia truyền một tin ra, nói người dán thông cáo lên cửa giáo đường lúc nửa đêm, vạch trần chuyện giữa Leticia và Kalvetua, là ‘Liệt Diễm’ Danitz.
Cậu nghĩ sao?”
Ông ta nhìn chằm chằm vào mắt Danitz, chờ câu trả lời.
“Haha.” Danitz cười khô khốc, “Tôi không biết hắn.”
Klein im lặng hai giây, đáp:
“Tôi thay mặt một nhà thám hiểm đã mất, đến Đảo Symeem hoàn thành tâm nguyện, gặp Leticia và bạn đồng hành của cô ta ở quán trọ.
Nửa đêm xảy ra sự kiện rắn xâm nhập vào phòng, nhưng họ giải quyết dễ dàng.
Sau khi trở về Bayam, tôi đến chỗ Quân Phản Kháng mua vật phẩm, nhận thấy họ bất ngờ bày thánh kiếm ra, đồng thời còn có hai Người Phi Phàm Danh sách trung đứng canh trong căn cứ nhỏ đó.
Tôi chỉ tiếp xúc với thanh thánh kiếm kia một chút, suýt bị ý chí điên cuồng xâm chiếm, gần như mất khống chế ngay tại chỗ.
Họ đang truy nã Leticia.”
Những gì Klein nói đều là sự thật, nhưng không phải toàn bộ sự thật. Song, dựa vào đây cũng đủ để suy đoán ra nội dung trên thông cáo.
Dù quân đội Vương quốc và Giáo hội Bão Táp có điều tra sâu hơn, nhiều nhất họ cũng chỉ đào bới được thêm sự thật là Gehrman Sparrow có thể thay đổi ngoại hình.
Nghiêm túc lắng nghe xong, Elland thở dài, cười nói:
“Sau này gặp mấy loại chuyện như thế, đừng đi dán thông cáo vào ban đêm nữa. Cứ trực tiếp tìm đến tôi, tôi có thể giúp các cậu nhận được phần thưởng còn lớn hơn nhiều.”
Ông ta đứng lên, đội mũ vào, nói với Danitz:
“Tôi nghe nói tiền truy nã ‘Liệt Diễm’ lại sắp tăng rồi đấy.”