Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 562: ‘Người Treo Ngược’ bị nhổ lông dê (*)



Phía trên sương xám, vừa ngồi xuống, Klein vừa lấy Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” đã dung nhập vào linh thể ra, trở về hình dạng ban đầu trong nháy mắt.

Đây gọi là một nút đổi đồ… Hắn vừa châm chọc bản thân, vừa hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra.

Hắn gần như có thể khẳng định, “Cự Nhân” đội vương miện đỉnh nhọn chính là ‘Ngũ Hải Vương’ Nast. Chiếc thuyền buồm dài hàng trăm mét có thể khởi hành giữa Linh giới kia chính là con tàu ma đã được chế tạo từ thời Đế quốc Solomon cổ đại – Tàu Hắc Hoàng Đế!

Mình vẫn cứ tưởng tàu ma chỉ đơn giản là tự động di chuyển và sẽ không bị chìm, càng tiệm cận với sinh vật kỳ dị hơn. Ai ngờ, con tàu ma mạnh mẽ nhất còn có thể tự hóa thành không có thực thể, dạo chơi giữa Linh giới…

Đây tương đương với một vị Bán Thần rồi phải không? Quả không hổ là Tàu Hắc Hoàng Đế nổi danh nhất trên năm biển. Ừm… Không thể loại trừ khả năng trong quá trình chế tạo nó, một vị “Nhà Lữ Hành” đã bị tế sống…

Có khi nào một trong những kho báu nổi tiếng nhất – Đế Quốc Bóng Ma chứa đựng di sản cuối cùng của Đế quốc Trunsoest – cũng sở hữu năng lực tương tự, nên mới không thể bị tìm ra được?

Suy nghĩ của Klein bay cao bay xa, cũng không nghĩ tới nguyên nhân hắn đột ngột đụng mặt ‘Ngũ Hải Vương’ Nast ngay.

Đây là chuyện đã rõ như ban ngày: Định Luật Đặc Tính Phi Phàm Hội Tụ!

Dù Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” không chứa bất cứ đặc tính phi phàm nào, nhưng lúc chế tác, không biết Rossell đã thêm hay chạm khắc cái gì vào, dẫn đến việc sau khi người cầm thăng cấp lên Danh sách cao, có thể lợi dụng Lá Bài Khinh Nhờn để sản sinh cảm ứng kỳ diệu với vật liệu phi phàm mình cần.

Không hề nghi ngờ gì, cảm giác ấy là hai chiều tương đương nhau. Thời điểm cảm ứng được người khác, cũng sẽ tự nhiên bị người khác cảm ứng được. Mà trước khi người cầm vượt qua bậc thang Bán Thần, thì điều đó nghĩa là họ đã vô thức đến gần vận mệnh.

Klein hiểu rất rõ điều này. Hắn luôn nghi ngờ sự tồn tại của sương xám đã mang những Người Phi Phàm và sự kiện siêu nhiên nhất định tới tập trung quanh mình.

“Dùng Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” dạo chơi giữa Linh giới sẽ khiến cho tình huống tương tự xảy ra dễ hơn nhiều so với việc sử dụng nó ở thế giới hiện thực. Đây là vì thế giới hiện thực phải tuân thủ nhiều quy tắc, dù có bị vận mệnh dẫn dắt thì cũng phải hợp logic, phát triển từng chút một. Không thể nói, mình mà dùng Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” ở Backlund, ‘Ngũ Hải Vương’ Nast sẽ có thể cưỡi tàu ma xuất hiện trước mặt mình ngay lập tức được…

Dù có cảm nhận được loại lực hấp dẫn kia, y cũng sẽ phải trải qua quá trình định vị, qua lại giữa Linh giới, mất hàng giờ, thậm chí vài ngày mới tới nơi. Mà nếu không phát giác ra, y sẽ chỉ tự nhiên nghĩ tới chuyện khởi hành đến biển Sonia, đến gần biên giới Vương quốc Loen mà thôi. Cứ thế, mất thêm mấy tháng, mấy năm nữa, hai bên cũng chưa chắc chạm mặt nhau.

Còn ở trong Linh giới, mọi chuyện đều trở nên đơn giản. Nơi đây không có khái niệm xa gần cao thấp, không phân chia trên dưới trái phải, vị trí và khoảng cách đều cực kỳ hỗn loạn. Có lẽ ‘Ngũ Hải Vương’ Nast chỉ đang nghĩ tới chuyện đi Linh giới hóng gió, kết quả vừa tiến vào thì thấy mình đi ngang qua. Điều này chẳng cần phải tuân thủ bất cứ quy tắc hay hạn chế nào về vị trí địa lý.” Klein suy tư gập ngón tay, gõ nhẹ lên mép bàn đồng dài lốm đốm.

Mặt khác, hắn cực kỳ chắc chắn một điều, việc bản thân mình bị ném về phía Tàu Hắc Hoàng Đế, bị ném về phía ‘Ngũ Hải Vương’ Nast một cách mất kiểm soát không phải vì Định Luật Đặc Tính Phi Phàm Hội Tụ. Hiệu ứng của định luật này chỉ thể hiện qua vận mệnh, cảm ứng và sự khát cầu, sẽ không thái quá như thế. Nếu không cường giả Danh sách cao đã chẳng tồn tại, toàn bộ bọn họ đều sẽ không tự chủ được mà bị Tính Độc Nhất của đường tắt tương ứng hấp thụ.

Klein cảm giác được, đó là một loại sức mạnh siêu phàm có thể vặn vẹo và tăng cường ý định muốn tiến về phía trước của hắn, đến mức không sao ngừng lại được.

Đây là một phán đoán rất đơn giản. Kể cả lúc ấy có ném Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” ra, mình cũng không thể dừng lại… Đó là sức mạnh phi phàm mà đường tắt ‘Luật Sư’, cũng chính là ‘Hắc Hoàng Đế’ nắm giữ đấy sao? Klein ngả người về sau, dựa vào thành ghế, quyết định sẽ không dùng đến Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” trong thời gian tới.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn không thể dạo chơi giữa Linh giới để tìm kiếm người đưa tin nữa.

Nếu không mang Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”, chỉ sử dụng hình thức bản thể và cầm Quyền Trượng Hải Thần bước vào Linh giới, nơi ngập tràn đủ loại gợi ý và thông tin ẩn hiện, đương nhiên hắn sẽ để lại rất nhiều manh mối, lúc nào cũng có thể bị xem bói. Về phương diện phản xem bói và phản tiên tri, còi đồng Azik chẳng thể nào sánh được với Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”.

Nếu thực sự làm thế, chắc chỉ tới quán bar mua cốc bia cũng sẽ gặp phải mười người biết mình cầm Quyền Trượng Hải Thần… Đương nhiên, Klein Moretti thì có liên quan gì tới mình, Gehrman Sparrow? Klein tự giễu lắc đầu, quyết định dùng phương pháp cử hành nghi thức để tìm kiếm một người đưa tin khẩn cấp. Hắn sẽ tìm một đối tượng thích hợp hơn sau.

Hắn che kín Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”, bóng dáng biến mất giữa không gian thần bí phía trên sương xám.

Sáng sớm, Bayam.

Alger chuẩn bị ngồi xe ngựa ra khỏi thành phố, đi đường vòng ra bến cảng tư nhân sau vách núi. Tàu Kẻ Báo Thù Xanh Thẳm của anh ta đang đỗ tại nơi đó, chờ ra khơi.

Giả trang là một thuyền trưởng hải tặc, anh ra không thể trực tiếp thả neo ở bến cảng chính của Thành Khảng Khái. Điều đó sẽ chứng tỏ rõ quan hệ mật thiết giữa anh ta và chính phủ. Các hải tặc khác cũng giống thế. Trước khi tới Bayam để thủ tiêu tang vật hoặc hưởng thụ, họ hoặc phải đi tới các bến cảng nhỏ ở vùng biển xung quanh, hoặc đến bến cảng tư nhân được người có bối cảnh sâu xa hay Quân Phản Kháng kiểm soát.

Cuối cùng cũng hết nhiệm vụ, có thể rời bến được rồi… Đi kiếm một món vật phẩm thần kỳ trước đã, vừa tăng thực lực lên, lại vừa làm đẹp tài khoản. Sau đó là tới hòn đảo nguyên thủy kia, săn tìm chim cắt Bóng Xanh, nhanh chóng thăng cấp lên Danh sách 6… Alger vừa định bước tới một chiếc xe ngựa cho thuê, lại vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Vị cựu thương gia hải tặc Ralph bước xuống xe ngựa với sắc mặt hồng hào, đưa mắt nhìn Dinh Thống đốc cách đó không xa, dường như đang phấn khởi tới bất thường.

Chuyện gì xảy ra với ông ta vậy? Sau một hồi nghi ngờ, Alger chủ động tiến tới, lên tiếng chào hỏi.

Từ góc nhìn của anh ta, theo một nghĩa nào đó, Ralph cũng được coi là một trong những đồng đội của mình, đều là thuộc cấp của ngài ‘Kẻ Khờ’.

Chẳng qua, một là thành viên cốt lõi, một thuộc về tổ chức bên ngoài… Alger tỉnh táo xác nhận lại thân phận và vị trí của hai người.

“Chuyện gì khiến ông vui mừng thế?” Chào hỏi về thời tiết xong, Alger chủ động hỏi.

Ralph cười ha hả, nháy mắt đáp:

“Tôi nói tôi cảm nhận được sự quan tâm của thần linh thì cậu có tin không?”

Tin chứ… Alger đáp trong lòng mà không hề do dự.

Anh ta cố nén cơn tò mò, chuyển hỏi:

“Ông đến đây để làm gì vậy?”

Ralph đang định trả lời, đôi mắt bỗng sáng lên.

Ông ta nhìn quanh quất, xác nhận không có người nào ở gần mới thì thầm cất tiếng:

“Chẳng phải cậu từng nói mình cũng tín ngưỡng thần sao?”

Lúc trước, để làm bạn với ông ta, Alger đã nói dối rằng mình cũng có đức tin nhất định đối với “Hải Thần”. Dù sao đây cũng là chuyện thông thường giữa các hải tặc, sẽ không khiến người khác hoài nghi. Trên biển, thời tiết khủng khiếp còn đáng sợ hơn kẻ địch nhiều. Vì thế, đối với một vị thần linh khống chế lĩnh vực cùng loại, phần lớn hải tặc, nhà thám hiểm, thuyền viên và thủy thủ đều ôm nỗi kính sợ rất lớn, đều sẽ tin tưởng ở một mức độ nhất định.

“Đương nhiên.” Lần này, câu trả lời của Alger còn kiên định hơn bất kỳ lần nào trong quá khứ.

Bởi vì anh ta biết, “Hải Thần” mà đối phương tín ngưỡng chính là hóa thân của ngài ‘Kẻ Khờ’.

Ralph hài lòng gật đầu, mỉm cười, nhỏ giọng nói:

“Hôm qua tôi nhận được thần dụ. Thần để tôi giúp đỡ những Con Chiên non nớt nhỏ bé của Thần.

Thế nên tôi định thành lập một quỹ từ thiện.

Đây chính là nguyện vọng của Thần. Làm tín đồ của Thần, tôi nghĩ chắc hẳn cậu cũng rất lấy làm vui lòng cung cấp chút trợ giúp nhất định.”

Ông ta giơ tay phải ra, chờ tiền quyên góp.

Biểu cảm Alger cứng ngắc, anh ta nhất thời không biết phải đáp lại kiểu gì.

Dù tài sản hiện giờ của bản thân đã đạt tới 3245 bảng, nhưng anh ta đang định mua một món vật phẩm thần kỳ, nhìn chung thì tình hình tài chính cũng không hề dư dả.

Đương nhiên, nếu biết tiết kiệm một chút thì anh ta vẫn có thể quyên góp được một khoản kha khá.

Nếu “Hải Thần” vẫn còn là Kalvetua, chắc chắn người đã tự tuyên bố mình cũng là tín đồ như Alger sẽ mượn lý do hay tìm cớ để từ chối mà không chút đắn đo. Song, giờ đây, anh ta phải nghiêm túc suy nghĩ kỹ xem ngài ‘Kẻ Khờ’ đang có ẩn ý sâu xa gì.

Nhận thấy phản ứng của Alger, con mắt Ralph hơi chuyển:

“Chúng tôi muốn giúp đỡ đám trẻ. Chỉ vì huyết thống mà đám nhỏ bị kỳ thị, phải trải qua cuộc sống vất vả cơ cực, khó mà trông thấy hy vọng. Có dân địa phương thuần chủng, có cả con lai.”

Alger trầm mặc vài giây, lấy từ trong ngực ra một chồng tiền mặt:

“Đây là 100 bảng.”

Ralph nhận lấy, khẽ cười đáp:

“Tấm lòng nhân hậu của cậu chắc chắn sẽ được báo đáp.

Thần sẽ phù hộ cậu.”

Trong kho hàng với cánh cửa nghiêng che khuất lối vào.

Klein đã chuẩn bị xong nghi thức triệu hồi sinh vật Linh giới, chung quanh ngập tràn mùi hương mê hoặc của thảo dược và tinh dầu.

Hắn sợ nếu làm trong quán trọ mà phát sinh tai nạn gì, bản thân không gặp nguy hiểm mà lại gây họa cho các khách trọ khác, nên mới đến kho hàng bỏ hoang nơi mình hiến tế cho Kalvetua trước đó.

Về phần Danitz, vì tiền thưởng đã tăng lên thành 5500 bảng, gã vô cùng chủ động yêu cầu được ở lại trong phòng, nghe lén máy thu phát vô tuyến.

Sau đó chính là đốt cây nến tượng trưng cho mình, dùng câu thần chú đã được trải nghiệm và xác minh để triệu hồi sinh vật Linh giới phù hợp làm người đưa tin… Ba câu mô tả của Daly Simone và những câu thần chú mà thầy Azik cung cấp chạy xuyên qua tâm trí Klein.

Trong lúc triệu hồi một sinh vật Linh giới, câu đầu tiên nhất định phải có dòng mô tả như “quanh quẩn trong hư ảo”, “dạo chơi nơi thượng giới”. Chỉ có thế mới chỉ đúng hướng vào Linh giới. Mà hậu tố nhất định phải rõ ràng rằng thứ muốn triệu hồi chính là linh thể, và đó phải là một sinh vật có có máu thịt nhất định. Câu thứ hai và câu thứ ba mô tả tương đối chính xác mục tiêu, nhưng do những hạn chế của cách thức, không thể dùng quá nhiều từ ngữ để xác định. Vì vậy, cuối cùng sẽ triệu hồi ra thứ gì, người cử hành nghi thức khó mà đoán trước hay xem bói được.

Trong trường hợp ấy, sử dụng những câu thần chú đã được người khác kiểm nghiệm qua sẽ giảm mức độ rủi ro xuống.

Đợi tới lúc ký khế ước, sửa câu mô tả thứ ba thành “người đưa tin thuộc về riêng ai đó” hay “người bạn khế ước của ai đó”, khiến cho ba câu mô tả sẽ triệu hồi chính xác người đưa tin tương ứng.

Ừm, mình muốn người đưa tin của mình phải chạy thật nhanh, nếu không, chắc sẽ có ngày bị những sinh vật Linh giới chứa ác ý khác xử lý, dẫn đến việc thư tín trọng yếu bị đánh mất… Tâm trí Klein xoay vòng vòng, hắn đã nảy ra kế hoạch rõ ràng.

Hắn lùi về sau một bước, dùng tiếng Hermes cổ, thốt lên:

“Tôi!

Tôi nhân danh tôi triệu hồi:

Linh hồn quanh quẩn trong hư ảo, sinh vật thân thiện bằng lòng chịu sai khiến, kẻ mang tốc độ nhanh vượt sức tưởng tượng.”

Vù!

Tiếng gió bất chợt nổi lên, ngọn nến nhuốm chút sắc xanh lục, tứ phía trở nên lạnh lẽo.

Klein phát hiện ra một bóng dáng mờ ảo phóng vụt qua, nhanh đến mức không thể thấy rõ hình dạng cụ thể.

Sau đó, hắn không còn tìm thấy tên kia đâu nữa.

_______

(*) nhổ lông dê (薅 羊毛): từ lóng trong tiếng Trung, có thể hiểu là hành động săn tìm một thỏa thuận được cho là tốt nhất mà không nhận ra mình đang thực sự phải trả tiền cho thỏa thuận ấy.

Một doanh nghiệp thực hiện chiến lược chiết khấu, khuyến mãi để tăng doanh số bán hàng cũng được coi là “nhổ lông dê”.

“Bị nhổ lông dê” trong bối cảnh truyện còn có nghĩa là bị người khác ăn hời, chiếm lợi.