Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 581: “Bắt cóc”



Thành Khảng Khái – Bayam, bên trong Lãnh sự quán (1) Intis.

 

Elaine ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp song hơi tiều tụy của mình trong gương, ngẩn ngơ nghĩ.

 

Kể từ khi bắt đầu cuộc chạy trốn khỏi Tàu Cái Chết Đen, cô vừa tràn ngập chờ mong nhưng cũng luôn chìm trong sự giày vò và sợ hãi. Nguyên nhân là vì chỉ bất cẩn một chút thôi, cô sẽ bị hải tặc và nhà thám hiểm phát hiện, bị ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy bắt về, hoàn toàn mất sạch tự do, cũng không còn cách nào quay về cố hương, quay về cuộc sống hằng ngày nữa.

 

Mãi tới khi sử dụng quan hệ với những thành viên còn sót lại trong gia tộc để trốn được vào Lãnh sự quán, mua được một tấm vé tàu rời biển, cô mới thả lỏng đôi chút.

 

Nhưng điều này vẫn chưa đủ trấn an tinh thần cô. Cô tin chắc chỉ đến khi thực sự đặt chân xuống lục địa Bắc thì mọi thứ mới hoàn toàn kết thúc.

 

Nghĩ tới đây, Elaine không khỏi đưa tay phải lên chạm vào bờ má không quá trắng nhưng trông rất khỏe mạnh của mình. Cô nhận ra nó đã mịn màng hơn hẳn so với khoảng thời gian mình từng buôn bán trên biển khi trước, cảm giác như thời gian đã đảo ngược, khiến cô có ảo giác trở lại thời thanh xuân thiếu nữ.

 

Trên thực tế, sau khi vào Lãnh sự quán Intis, để thoát khỏi biển cả, cô đã dự tính thêm một lựa chọn nữa. Đó chính là hợp tác với Giáo hội Bão Táp, quân đội Loen hay bộ phận gián điệp của Lãnh sự quán, dùng bản thân làm mồi nhử để bắt ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy.

 

Song suy xét lại, cuối cùng cô từ bỏ kế hoạch này. Thậm chí cô còn nhờ cậy một vị trưởng lão thân thiết trong gia tộc đảm nhiệm chức Tùy viên Quân sự (2) giữ kín thông tin mình trốn trong đây với người khác.

 

Dù có ra sao đi nữa, cô ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ thực sự gây nên tổn thương gì cho mình. Ngược lại, nhiều khi còn chiều chuộng mình, thỏa mãn mình… Trừ mỗi đêm ra, mỗi đêm… Nhưng đó c-cũng chỉ là mặt ngoài thôi… Chìm trong hồi ức, gương mặt Elaine chợt ửng đỏ.

 

Những đêm say sưa mê luyến kia, những màn ái tình nóng bỏng khi tay chân mơn trớn lẫn nhau kia, những niềm hoan du khó mà tưởng tượng ra kia đều lướt qua đầu cô, khiến cô khó mà ổn định lại trong thời gian ngắn.

 

Elaine từ từ hít một hơi sâu rồi thở dài thườn thượt.

 

Cô lắc đầu, một lần nữa phủ kín tâm trí bằng khát vọng tự do, niềm mong mỏi trở về cố hương và gặp lại người thân gia đình.

 

Cô lại nhìn bản thân trong gương, búi từng lọn tóc đỏ đang rủ xuống cao lên.

 

Rồi, cô kẻ đậm lông mày, thoa kem nền tối màu để khiến đường nét khuôn mặt rõ ràng hơn, góc cạnh cũng sâu hơn.

 

Sau một hồi hóa trang như vậy, Elaine trở nên trung tính hơn, mang lại khí chất nam tính.

 

Cô cởi quần áo ra, dùng mảnh vải ép chặt bộ ngực rồi mặc sơ mi trắng, áo gile đen, quần dài của nam giới và một bộ lễ phục có hai hàng cúc.

 

Cuối cùng, cô lấy một chiếc mũ phớt lụa đội lên đầu, che lấp hoàn toàn búi tóc đỏ.

 

Bấy giờ, ảnh phản chiếu trong gương của cô đã giống một nam thanh niên đẹp trai hơn là một quý cô. Đôi mắt màu xanh biếc như ngọc lục bảo dường như vô cùng thích hợp với loại hóa trang này, sâu lắng mà đầy sức quyến rũ.

 

Elaine kiên nhẫn chờ đợi một lúc, cho tới khi tiếng gõ cửa vang lên.

 

Cô xách hành lý, bước ra mở cửa, theo vị trưởng lão thân thiết trong gia tộc đi thẳng ra hiên vườn hoa thuộc Lãnh sự quán.

 

Một chiếc xe ngựa đã đậu sẵn ở đó, nó dùng để đưa cô tới bến cảng, ngồi tàu chở khách đi tới Cảng Pritz thuộc Vương quốc Loen, từ đó vòng trở về Intis.

 

Elaine có kỹ thuật phản theo dõi rất siêu việt. Cô cẩn thận quan sát chung quanh, bao gồm cả vị nài ngựa kia.

 

Một thổ dân bản địa gầy gò cường tráng, không thích đội mũ, gương mặt giống hệt với hình mình từng thấy. Anh ta có vẻ hơi lo lắng, điều này cũng là bình thường… Sau khi xác nhận xong, Elaine cảm ơn vị trưởng lão thân thiết trong gia tộc kia, xách hành lý, leo lên xe ngựa.

 

Trong lúc xe lăn bánh, cô mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy từng hàng cây ngô đồng Intis nhanh chóng lướt qua.

 

Điều này khiến cô cảm tưởng như đã trở lại Trier.

 

Đó là một đô thị tràn ngập ánh nắng mặt trời, nằm ở khu vực giao thoa giữa sông Lane và sông Sorenzo, phong cảnh tươi đẹp với đủ chủng loại hoa hồng. Nơi đây cực kỳ phát triển loại hình nghệ thuật giàu tính nhân văn, là thánh địa của họa sĩ, nhạc sĩ và tiểu thuyết gia.

 

Đó là thủ đô của Intis. Sau khi Rossell Đại Đế kiến tạo lại, đó chính là đại đô thị đầu tiên trên nghĩa mặt chữ của thế giới này. Đây cũng chính là cố hương của Elaine, là nơi cô sinh sống từ nhỏ đến lớn, là thành phố mà chỉ thường xuất hiện trong mơ cũng khiến cô rơi nước mắt.

 

Không biết bao lâu sau, Elaine chợt cảm thấy có gì đó không ổn, vì đường phố chung quanh càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, càng ngày càng vắng vẻ hơn.

 

Là một lái buôn trên biển, dù cô chỉ dành phần lớn thời gian hoạt động trên biển Sương Mù, không quá quen thuộc với Bayam ở biển Sonia, song là một Danh sách 9 “Thợ Săn”, cô vẫn đủ cảnh giác.

 

“Tuyến đường này có chính xác không vậy?” Elaine xê dịch vị trí, cẩn thận hỏi vị nài ngựa kia.

 

Cô chuẩn bị nhảy khỏi xe, chuẩn bị ngưng tụ một quả cầu lửa bất cứ lúc nào.

 

Nài ngựa không quay đầu lại, vẫn nhìn con đường phía trước, cười nói như thể nịnh nọt:

 

“Thưa tiểu thư tôn quý, con đường này gần hơn, không dễ bị tắc nghẽn giao thông.

 

Tiểu thư biết đấy, Bayam được xây dựng từ nhiều năm trước. Thời điểm ấy người và xe ngựa không đông đúc như bây giờ, rất nhiều con phố chật hẹp, tầm trưa và tối rất dễ bị tắc đường, đi bộ còn nhanh hơn ngồi xe ngựa.”

 

Thật à? Elaine suy ngẫm, tin tưởng lời giải thích này, vì cô đã gặp tình trạng tương tự ở nhiều thành phố khác.

 

Trier vẫn là tốt nhất. Khi Rossell Đại Đế cải tạo lại các quận của thành phố cũ, đã có tầm nhìn xa trông rộng về đường sá, nên đến giờ vẫn đủ không gian sử dụng… Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua đầu Elaine, cô chợt nghe thấy tiếng ngựa đực đang kéo xe hí vang, dường như khá đau đớn.

 

“Xin tiểu thư chờ một lát, hình như nó giẫm phải cái gì rồi.” Nài ngựa dừng xe bên đường, tự động nhảy xuống.

 

Elaine vốn không nghĩ nhiều, song khi khóe mắt vừa đảo qua khu vực quanh đây, cô nhận ra họ đang ở trong một con ngõ nhỏ yên tĩnh vắng vẻ.

 

Trái tim cô khẽ hẫng một nhịp, không chút do dự, cô muốn phá vỡ khoang xe, lăn ra bên ngoài.

 

Bất kể đây có phải phản ứng thái quá hay không, cô tin chắc mình nhất định phải làm thế.

 

Đúng lúc ấy, từ tận sâu trong lòng cô chợt trào ra một cảm giác sợ hãi mãnh liệt, như thể bị một con quái vật đói khát tột cùng để mắt tới.

 

Áp lực tới từ phương diện linh tính kia khiến cô chần chừ, không dám hành động khinh suất.

 

Bỗng nhiên, cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp:

 

“Tôi sẽ không làm hại cô.

 

Tôi có vài câu muốn hỏi.”

 

Đầu óc Elaine chạy như bay, cô nhanh chóng cân nhắc nên đưa ra lựa chọn nào phù hợp nhất lúc này.

 

Cuối cùng, cô vẫn không mù quáng bỏ chạy. Dưới áp lực to lớn khủng khiếp kia, cô ngồi nguyên tại chỗ.

 

Cô định căn cứ vào tình hình trước rồi mới điều chỉnh lại kế hoạch hành động của mình.

 

Cửa khoang xe mở ra, vị nài ngựa thổ dân gầy gò cường tráng kia đi vào, ngồi xuống vị trí đối diện với Elaine. Hắn chính là “Người Không Mặt” Klein.

 

——Vì để đóng chuẩn vai nài ngựa, hắn còn luyện tập cách điều khiển ngựa và xe, đây là kỹ thuật hắn chưa kịp học bài bản khi còn làm trong tiểu đội Kẻ Gác Đêm tại thành phố Tingen. Xét thấy thời gian quá cấp bách, bản thân cũng chưa làm chủ hoàn toàn, hắn đành phải vận dụng khí thế của Đói Khát Ngọ Nguậy, thành công ép buộc con ngựa nghe lời.

 

Cùng lúc, Danitz trốn ở gần đây cũng nhanh chóng chạy ra, ngồi vào vị trí nài ngựa, lái cỗ xe đi.

 

Chiếc mũ vành tròn của gã ép sụp xuống cực thấp, gã cũng ăn mặc giống hệt một nài ngựa thực sự.

 

Elaine hơi cảnh giác, cong lưng eo, giống như một con báo săn đã sẵn sàng nhào ra bất cứ lúc nào.

 

Cô cảm thấy ánh mắt của người đàn ông đối diện đang quét qua mình, từ trán, lông mày, mắt, mũi, miệng, cổ, ngực, eo rồi đến hai chân, khiến cô cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.

 

Cô đã đụng phải ánh mắt và phương thức dò xét tương tự khi còn ở Intis, ở Trier và trong những ngày mình bôn ba trên biển. Đó là thứ kinh tởm thuộc về đám biến thái lưu manh tràn ngập dục vọng.

 

Song lần này, kỳ quái làm sao, cô lại không cảm thấy mình bị xúc phạm, cũng không cho rằng đối phương đang nghĩ đến chuyện xé toạc quần áo mình hay ảo tưởng ra những hình ảnh bất thường.

 

Ngược lại, còn giống đang nghiên cứu đồ ăn hơn… Như thể một con rắn lạnh băng đang trườn bò quanh làn da mình vậy… Cuối cùng Elaine cũng chịu hết nổi, chủ động cất tiếng:

 

“Anh muốn hỏi gì?”

 

Đã hoàn toàn nắm chắc được hình dạng và đặc thù của cô gái, Klein hơi đổ người về trước, hai tay tự nhiên đặt lên đùi. Hắn hơi đan hai bàn tay vào nhau, hỏi:

 

“Cô đã bao giờ nghe về một người tên là Jimmy Necker chưa?”

 

Elaine mất vài giây để nhớ lại, kiên định lắc đầu phủ nhận.

 

Cô hơi cau mày, ngờ vực hỏi:

 

“Anh có đang tìm nhầm người không vậy?”

 

“Ông ta là một thương gia giàu có, rất thích sưu tập. Cô đã từng nghe về người đó qua Tracy chưa?” Klein hỏi lại.

 

Tracy… Elaine thầm thở dài, nghiêm túc đáp:

 

“Không, cô ta chưa bao giờ nhắc tới một vị thương gia giàu có thích sưu tập nào cả.”

 

Klein nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ tóc đỏ trước mặt, từ tốn hỏi:

 

“Vậy trong phòng ả có bất cứ tư liệu văn hiến cổ đại nào về Đế quốc Balam ở lục địa Nam không?”

 

“Không, cô ta không phải kiểu người thích đọc mấy thứ tư liệu như thế. Cô ta ghét đọc sách lắm, ngay cả tiểu thuyết cũng phải để tôi đọc cho cô ta nghe.” Vừa nói, Elaine vừa lộ ra một nụ cười cay đắng.

 

“Ả đọc loại tiểu thuyết gì?” Klein vẫn hỏi bằng giọng điềm tĩnh.

 

“Những câu chuyện kinh điển của Rossell, cũng như bất cứ câu chuyện tình yêu được lưu hành nào.” Elaine thản nhiên đáp.

 

Klein khẽ gật đầu:

 

“Ả có phòng sưu tập không?”

 

“Có, nhưng trừ cô ta và vài người thần bí tới thăm ra, không một ai được phép vào đó, kể cả tôi.” Elaine nhớ lại, nói.

 

Klein im lặng một chút, vẫn duy trì tư thế cũ, hỏi tiếp:

 

“Kể chuyện của cô đi.”

 

“Tôi ấy à?” Elaine kinh ngạc chỉ vào mình.

 

Klein khẽ gật đầu, không lặp lại.

 

Elaine ngây ngẩn một hồi mới kể:

 

“Chuyện của tôi rất đơn giản.

 

Cha tôi là một thành viên của vương tộc Sauron trước đây thuộc Intis, được chia cho số của cải khá lớn. Nhưng ông chìm đắm trong rượu, tình nhân, ma túy và bài bạc, cuối cùng bị phá sản.

 

Để trả hết nợ, tôi chọn chấp nhận một số điều kiện của gia tộc, trở thành Người Phi Phàm, cũng ra biển làm lái buôn trên biển.”

 

______

 

(1) Lãnh sự quán: là một trong những cơ quan Lãnh sự theo định nghĩa tại Công ước Viên về quan hệ Lãnh sự 1963. “Cơ quan Lãnh sự” có nghĩa là Tổng Lãnh sự quán, Lãnh sự quán, Phó Lãnh sự quán hoặc Đại lý Lãnh sự quán.

 

Lãnh sự quán là cơ quan ngoại giao của một nước được đặt ở thành phố của một nước khác, phụ trách một vùng nào đó. Đây là nơi làm việc của Tổng Lãnh sự và các nhân viên ngoại giao. Cơ quan này được thiết lập sau Đại sứ quán, do các yếu tố khác như khối lượng công việc, yếu tố địa lý…

 

(2) Tùy viên Quân sự:

 

1. Một trong số các hàm ngoại giao quân sự. Hàm TVQS là hàm ngoại giao quân sự cao nhất. Người mang hàm TVQS là người đứng đầu bộ phận quân sự thuộc Đại Sứ quán. Trong một số trường hợp, người đứng đầu này có thể mang một hàm tổng hợp là tuỳ viên hải - lục - không quân. Khi bổ nhiệm các cán bộ có hàm ngoại giao quân sự, đặc biệt là TVQS, nước cử đại diện thường phải gửi thông báo trước họ tên... của những người này cho nước nhận đại diện để chấp thuận nếu được yêu cầu.

 

2. Quân nhân (thường là sĩ quan cao cấp) mang hàm TVQS trong thời gian công tác tại cơ quan đại diện ngoại giao của nước mình ở nước khác (Đại Sứ Quán). TVQS làm nhiệm vụ tư vấn cho Đại sứ, đồng thời đại diện cho các lực lượng vũ trang của nước mình ở nước sở tại và được hưởng các quyền ưu đãi - miễn trừ ngoại giao.