Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 610: Phát hiện ra sự dị thường



Cửa sổ phòng vệ sinh rất cao, ánh nắng mặt trời không đủ chiếu tới, chỉ có thể miễn cưỡng xua tan chút bóng tối, khiến khung cảnh hơi ảm đạm.

 

Nằm trong tay phải Klein, Xúc Xắc Xác Suất vừa lại gần Con Mắt Đen Kịt thì đột nhiên run lên. Thế rồi, hắn ném món đồ xuống một bên bồn rửa mặt.

 

Xúc xắc màu trắng ngà lăn vài vòng, cuối cùng dừng lại với mặt hướng lên là 4 điểm màu đỏ.

 

Klein giữ nguyên nụ cười lạnh nhạt, bước một bước tới bên cạnh nhặt Xúc Xắc Xác Suất lên, cúi đầu nhã nhặn lịch thiệp hỏi:

 

“Hình như ngươi không muốn nghe nhỉ?

 

Thế này nhé. Cho ta một câu trả lời, 6 điểm biểu thị hợp tác, còn lại đều là từ chối.”

 

Nói xong, hắn lại quăng Xúc Xắc Xác Suất lên rồi đưa tay bắt lấy.

 

Viên xúc xắc màu trắng ngà kia rơi thẳng xuống, nhanh chóng lộn một vòng, khiến mặt chính diện là 6 điểm màu đỏ tươi!

 

“Rất tốt.” Klein khẽ cười, khen ngợi.

 

Sau khi ném Con Mắt Đen Kịt lên phía trên sương xám, hắn mới quay người bước ra khỏi phòng vệ sinh, chậm rãi trở lại phòng khách.

 

Dưới ánh mắt mong chờ, lo lắng, hiếu kỳ kèm cả nghi hoặc của dược sĩ béo Darkwill và cú mèo Harry, Klein bỗng dừng chân, ném Xúc Xắc Xác Suất trong tay ra.

 

“Không!”

 

“Không!”

 

Darkwill và cú mèo đồng thanh rú lên thảm thiết, sợ hãi sẽ ra kết quả từ 3 điểm trở xuống. Kẻ sau còn vô thức bay bổng lên, rời xa tên béo có khả năng sẽ bị sét đánh trúng.

 

Trong tiếng va chạm giòn giã, viên xúc xắc trắng ngà liên tục lăn lộn trên bàn trà, sắp dừng lại tại 2 điểm.

 

Ngay khi Darkwill mặt cắt không còn giọt máu, viên xúc xắc kia lại lười nhác lăn một vòng, cuối cùng mặt hướng lên là 4 điểm.

 

“Trong 12 giờ tới, nó sẽ khá an tĩnh.” Klein thong thả ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa trưa đã sớm nguội lạnh của mình.

 

Biện pháp của hắn thực sự hiệu quả à? Darkwill nằm phủ phục xuống, nhìn chằm chặp viên xúc xắc kỳ dị trên bàn trà.

 

Qua chục giây sau, anh ta không nhịn được thò tay ra, chủ động lật xúc xắc đến mặt 6 điểm.

 

Vừa rời tay, viên xúc xắc đã tự chuyển động, trở về mặt 4 điểm.

 

Thần kỳ ghê… Rốt cuộc Gehrman Sparrow đã dùng biện pháp gì vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự đại tiện rồi ngâm viên xúc xắc vào trong đó? Ọe… Darkwill quyết định chấp nhận kết quả, không nghĩ ngợi gì đến nguyên nhân nữa, bằng không anh ta nghi rằng mình sẽ nôn mửa ngay tại chỗ mất.

 

Ngẩng đầu nhìn Gehrman Sparrow vẫn đang thản nhiên phết bơ lên bánh mì, Darkwill chợt cảm thấy chỉ dùng một yêu cầu và 1000 bảng đã có thể thuê được dạng vệ sĩ trình độ này thực sự quá lời!

 

Hắn chắc chắn có thể đứng ngang hàng với cấp độ của bất kỳ tướng quân hải tặc nào! Nếu một nhà tài phiệt gặp phải tình cảnh tương tự như mình, dù có phải bỏ một nửa số tài sản ra thuê hắn, họ cũng chẳng do dự… Còn may, mình chỉ phải trả 300 bảng, phần còn lại sẽ do thầy và mấy người kia gánh… Nghĩ đến chuyện trong 12 giờ tiếp theo sẽ không lo xúc xắc lăn ngẫu nhiên, tinh thần Darkwill thoải mái hẳn, anh ta đứng lên duỗi lưng một cái.

 

Anh ta đến bên cửa sổ, đẩy cánh cửa đã đóng chặt ra, chỉ thấy bên ngoài ít mây, trời cao biển rộng.

 

Bầu trời xanh vô tận nhẹ nhàng rung động, phản chiếu ánh nắng mặt trời rực rỡ giống như được rải muôn vàn mảnh vỡ làm bằng vàng. Khung cảnh ấy đã lay động trái tim Darkwill, dời tảng đá nặng trịch khỏi tâm trí anh ta.

 

Không giống Backlund phải tới cuối tháng hai trời mới trở ấm, hải phận Quần đảo Rorsted đã bỏ mùa đông lại phía sau, vạn vật sinh sôi, có sức sống trở lại.

 

Ngắm nhìn biển lớn, hoa nở xuân về… Ăn bánh mì xong, Klein bước ra phía sau Darkwill, cảm thấy mình giống hệt một loài động vật mới tỉnh dậy sau giấc ngủ đông.

 

Hắn không định đọc câu thơ vừa lóe lên trong tâm trí thành tiếng, vì một là hành động ấy không phù hợp với tính cách mà Gehrman Sparrow được thiết lập. Hai là khả năng cao Darkwill sẽ phát biểu cảm tưởng về thiên phú thơ ca của Rossell Đại Đế.

 

Đến chiều, xúc xắc vẫn chưa chuyển động, nhưng thời tiết đã thay đổi. Gió lốc gào thét, mây đen vần vũ, mưa rào sắp kéo tới.

 

Đây chính là mối nguy hiểm thường thấy nhất trên biển. Kể cả đã khởi hành trên tuyến hàng hải an toàn do người đi trước thăm dò, vẫn sẽ thỉnh thoảng gặp tình huống tương tự, chỉ là không quá đáng sợ như thế.

 

Klein nhìn những đợt sóng cao vút và bầu trời u ám, cảm tưởng như chiếc tàu đang băng qua khe núi. Hai bên là “vách đá” màu xanh sẫm, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống.

 

Cảm giác áp bách mãnh liệt ấy khiến một Người Phi Phàm Danh sách trung như hắn cũng thấy áp lực, thậm chí còn muốn cầu nguyện thần linh, hy vọng chiếc tàu khách có thể bình yên vô sự trong cơn bão tố này.

 

Bảo sao thủy thủ, hải tặc và thương gia trường kỳ sinh hoạt trên biển đều không khỏi kính sợ Chúa Tể Bão Táp, ít hay nhiều cũng tin vào Thần… Klein thầm thở dài.

 

Dù không nghĩ cơn bão này lớn đến nỗi có thể làm chìm con tàu mang cánh buồm và động cơ hơi nước, nhưng hắn vẫn cẩn tắc vô áy náy, trầm giọng cầu nguyện với clone “Hải Thần” Kalvetua của mình.

 

Điều hắn sợ chính là trong lúc bão, Xúc Xắc Xác Suất sẽ đột nhiên bộc phát, lăn thành 1 điểm, khiến tàu chìm xuống đáy biển, vì vậy dứt khoát đề phòng trước——Đúng là Klein tin tưởng vào phán đoán của “Con Rắn Vận Mệnh” Will Oncetine, tin tưởng sau lần đầu tiên bị đe dọa, Xúc Xắc Xác Suất sẽ an tĩnh trong khoảng 12 giờ, nhưng đây chỉ là không có điều kiện nào đi kèm. Hắn cho rằng, cần phải đối xử với Vật Phong Ấn có đặc tính sống như với người chứ không phải như với hóa thân của quy tắc, nhất định phải luôn đề phòng khi nào đối phương nhân cơ hội gây khó dễ.

 

Trông thấy Darkwill và cú mèo hơi lo lắng bất an vì cơn bão, Klein bình thản nói:

 

“Tôi đi nghỉ một chút.

 

Các người tiếp tục thay phiên nhau giám sát xúc xắc, không được buông lỏng.”

 

“Vâng.” Đưa mắt nhìn Gehrman Sparrow bước vào phòng ngủ chính, Darkwill mới bước tới bên bàn trà, đặt mông ngồi xuống. Vừa nhìn chằm chằm xúc xắc, anh ta vừa nói với cú mèo Harry:

 

“Hiện giờ mày đang nghĩ gì?”

 

Harry bay một vòng, lạu bạu:

 

“Vì sao tôi không phải hải yến (*)?”

 

Bên trong phòng ngủ chính, Klein tiến lên phía trên sương xám, vẫy tay khiến Quyền Trượng Hải Thần bay từ trong đống đồ linh tinh ra.

 

Hắn cầm đoản trượng khảm “đá quý” xanh lam trên đỉnh, nhanh chóng đáp lại lời khẩn cầu của bản thân.

 

Klein không tiêu tốn quá nhiều linh tính để trực tiếp dập tan cơn bão, vì một là nơi đây chưa rời xa hẳn khỏi Quần đảo Rorsted, hiện tượng siêu nhiên khoa trương như thế sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của những người cùng lĩnh vực như “Hải Vương” Yan Kottman hoặc “Mục Sư Bão Táp” trên tàu. Hai là còn phải duy trì “sức mạnh” để đề phòng Xúc Xắc Xác Suất.

 

Chuyện hắn làm rất đơn giản. Chính là gia cố con tàu với nhiều lớp hiệu ứng siêu phàm, khiến nó có thể di chuyển vững vàng trong mưa to gió lớn, dù sóng quật cũng không bị lật úp.

 

Đối với Người Phi Phàm dưới cấp Bán Thần như Danh sách 5 và Danh sách 6, muốn làm được việc tương tự như gánh chịu một con tàu chở khách chứa tới vài trăm người, nhất định phải chuẩn bị kha khá thứ và bố trí một nghi thức vô cùng phức tạp. Họ cũng phải tiêu hao linh tính đến gần cạn kiệt thì mới có thể hoàn thành. Song đối với “Hải Thần” ở lĩnh vực này, đó chỉ là chuyện muỗi.

 

Quả nhiên Bán Thần đã có một mặt là “Thần”… Klein thở ngắn than dài, ném quyền trượng vào trong đống đồ lộn xộn, lặng lẽ biến mất khỏi phía trên sương xám.

 

Trong thời gian kế tiếp, con tàu nhấp nhô lên xuống cao thấp giống như chiếc lá rụng. Song bất kể sóng biển xanh sẫm chung quanh có đáng sợ đến đâu, có cao cỡ nào, nó vẫn yên ổn, vững chãi cho đến cuối cơn bão.

 

 

Buổi sáng thứ năm, Backlund, phố Williams.

 

Falls Wall lại tới đây bằng xe ngựa.

 

Cô nàng không tiếp tục ngồi trong quán cà phê mà chậm rãi tản bộ dọc theo con phố, quan sát người đi đường tới lui và những tòa nhà chung quanh. Thỉnh thoảng cô nàng ghi chép lại những nhân vật có điểm đặc biệt để làm tư liệu cho tiểu thuyết.

 

Ở đây nhiều người ngoại quốc thật đấy, chủ yếu vẫn là người Feysac và người Intis. Haha, một dã man lực lưỡng như gấu trắng, một sặc sỡ bắt mắt như gà trống… Falls bật cười, tự nhủ.

 

Lúc này, cô nàng đã đi đến giữa phố Williams. Nơi đây có một tòa giáo đường nhỏ bị bỏ hoang, bên trong phủ kín dây leo khô héo, đá tảng xám xịt rải rác khắp nơi.

 

Mang tâm tư muốn làm việc cho ra nhẽ để thỏa đáng với thù lao của ngài ‘Thế Giới’, Falls kiểm tra xem nó có gì dị thường không.

 

Cô nàng lượn quanh tòa giáo đường nhỏ một vòng, không phát hiện thấy gì.

 

Sau đó, cô lại bước vào trong, cẩn thận tránh khỏi mấy bãi phóng uế và thứ thối nát, nhanh chóng quan sát từng góc một.

 

Đột nhiên, tầm mắt cô chợt dừng lại, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

 

Ở trong một cái góc đổ sụp nào đó, mặt đất bị ai đào lên. Hố lõm không quá lớn và quá sâu, vẫn còn sót lại vết ngón tay!

 

Đây cũng xem như một điều dị thường rồi… Falls cẩn thận rời đi, không điều tra quá kỹ lưỡng.

 

Sau khi đi hết con phố Williams, cô lập tức trở về nhà, dùng nghi thức hiến tế chỗ tài liệu ghi chép đã điều chỉnh và điều dị thường mình phát hiện cho ngài ‘Kẻ Khờ’, thỉnh cầu Thần chuyển giao cho ‘Thế Giới’——Falls không hề giấu giếm bất cứ thứ gì mình đã thấy, kể cả chuyện nhìn từ bên ngoài vào trông chẳng có vấn đề gì. Đây là vì cô biết rất rõ, việc điều đó có dị thường hay không sẽ do ‘Thế Giới’ phán đoán, chứ không phải mình, vì cô không nắm chắc tình huống.

 

 

Phía trên sương xám, bên trong cung điện cổ xưa.

 

Klein lập tức lật xem báo cáo mà tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ gửi lên.

 

Tòa giáo đường nhỏ bị bỏ hoang kia có dấu vết đào bới sao? Mình và tiểu thư Sharon đã xử lý qua rồi mà… Ai lại đi đào tiếp vậy? Rafter Pound, vị hậu duệ của Tudor kia? Lần trước gã đã suýt chết vì bị ác linh nhập vào rồi. Nếu không có trợ thủ thì sẽ chẳng mạo hiểm nữa đâu… Sẽ là ai đây… Klein trầm ngâm hồi lâu nhưng chẳng thể khóa chặt được kẻ tình nghi, chỉ đành đọc tiếp.

 

Qua những ghi chép bằng thứ ngôn từ hoa mỹ kia, hắn nhạy bén phát hiện ra một vấn đề:

 

Trên con đường này có rất nhiều người ngoại quốc, chủ yếu là người Feysac và người Intis…

 

Lúc trước tới phố Williams, mình có thấy thế đâu… Gần đây ở đó mới mở một công ty Feysac và Intis sao?

 

Feysac, Intis…

 

Klein nghiền ngẫm hai cái tên của quốc gia kia, đột nhiên nghĩ tới một việc!

 

Đó chính là, gia tộc Einhorn – hoàng thất của Đế quốc Feysac và gia tộc Sauron – vương thất trước kia của Intis đều nắm giữ đường tắt ‘Thợ Săn’, cũng chính là đường tắt ‘Hồng Tư Tế’. Dòng máu của họ chính là hai trong ba loại mà ác linh đã chỉ định có thể giải trừ phong ấn cho nó!

 

Cùng với sự kiện hậu duệ gia tộc Medici bị phá hủy ở Cảng Bansy, cả ba thế lực khổng lồ nắm giữ đường tắt ‘Hồng Tư Tế’ đều đã dính líu vào!

 

Cảng Bansy bị phá hủy, khiến cho đặc tính phi phàm của gia tộc Medici có thể tập trung về chỗ ác linh được nghi là Hồng Thiên Sứ kia thông qua mối liên kết kỳ diệu nào đó, vì vậy mới hấp dẫn người của gia tộc Einhorn và Sauron tới?

 

Không, điều đó quá phi thực tế. Nếu Giáo hội Bão Táp mà phát hiện ra bất kỳ đặc tính phi phàm nào, nhất định sẽ chú ý tới vấn đề ở phương diện này…

 

Một nguyên nhân khác à? Ác linh kia đã sử dụng cách thức khác để hấp dẫn người của gia tộc Einhorn và Sauron tới chăng? Thông qua phương thức gì, và thông qua ai? Số người biết đến sự tồn tại của ác linh kia cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, gồm mình, tiểu thư Sharron, với… Ý nghĩ xoay chuyển thật nhanh, Klein bỗng nảy ra một khả năng.

 

Đó chính là Rafter Pound, hậu duệ của gia tộc Tudor. Sau khi bị ác linh nhập vào, gã đã vô thức trở thành nô bộc của đối phương! Âm thầm giúp nó truyền tin ra!

 

Mà ác linh cầu xin sự trợ giúp từ mình và tiểu thư Sharon, cũng là để khiến chúng ta chủ quan, tin tưởng rằng chỉ chúng ta mới có thể giải cứu nó! Vì lẽ ấy, nó không màng bán đứng hậu duệ của mình! Klein bỗng giật mình, cảm thấy mình đã bị ác linh kia đánh lừa.

 

_____

 

(*) Hải yến: là loại chim sống gần biển, không ngại sóng gió.