Quỷ Biết Ta Đã Trải Qua Những Gì

Chương 24: Ngươi Trông Giống Cố Nhân Của Ta





Một đấm thất bại, Hề Gia đứng đối diện nhìn Tử Anh hồi lâu rồi cuối cùng thu nắm đấm, không ra tay nữa.
Lúc lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tam Thế, Hề Gia không khỏi liếc nhìn vài lần.

Ở nơi như trường quay, mọi người đều đến và đi, hận không thể tách ra làm ba để làm.

Chỉ có người này nhẹ nhàng bước đi giữa đám đông, không cáu gắt hay nóng nảy.

Khi ai đó hét vào mặt bảo tránh ra, trên mặt hắn ta chợt lóe lên một chút kinh ngạc rồi lại lặng lẽ tránh ra và xin lỗi.
Con người hiện nay được sống tự do nhưng cũng sống quá mệt mỏi.

Công việc bận rộn giống như một ngọn núi khổng lồ, đè nặng lên vai mọi người; các hoạt động ngoài giờ phong phú như chậu hoa đẹp, nhìn cũng nhìn không hết.

Hầu hết mọi người hiện nay không có thời gian nghỉ ngơi, tận hưởng giây phút tĩnh lặng, ngay cả thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi cũng không rời điện thoại.
Cho nên khi bất ngờ gặp một người đi bộ trong trường quay như vậy, hắn như đi ngược với lại thế giới, Hề Gia chỉ cần liếc mắt là nhìn ra được
Sau đó cả hai nhìn nhau chằm chằm, gật đầu rồi lại xa nhau.
Khi gặp lại, Hề Gia đã nhận ra có gì đó không đúng, cũng biết thân phận người kia không giống người bình thường.
Trước khi Diệp Kính Chi rời khỏi khách sạn, hắn đã lập ba tầng kết giới, tính thì tính như vậy nhưng cũng không ngăn cản được Tần Tam Thế xông vào.

Hắn làm tới thần không biết quỷ không hay, chân long tử khí che giấu âm khí của hắn quá tốt, nếu như hắn không nói chuyện, có lẽ Hề Gia cũng không thể phát hiện ra.
Mấy năm trở lại đây, lần đầu tiên Hề Gia gặp phải một đối thủ như vậy.

Mặc dù không run lên sợ hãi như khi đối mặt với kẻ địch mạnh, nhưng cậu cũng có chút căng thẳng đã lâu không có.
Tuy không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào nhưng Hề Gia luôn cảm thấy vị Tần Tam Thế này không phải người xấu...!Quỷ xấu xa, ít nhất không phải là ác quỷ giết người như ngóe.
Suy tư hồi lâu, Hề Gia ngẩng đầu nhìn Tử Anh rồi bình tĩnh hỏi: "Sao ngài vào đây được?"
Tử Anh thấy Hề Gia đã thu lại nắm đấm nên cũng không cần phòng bị nữa, hắn nhẹ nhàng cười nói: "Kiếm Thái A có thể chặt đứt được kết giới của vị thiên sư kia."
Đơn giản là vậy sao!
Hề Gia nhanh chóng ghi nhớ điểm này, đồng thời cũng khẳng định thanh kiếm kia quả thực là kiếm Thái A.

Cậu từ tốn hỏi: "Tuy nói ta với ngài có lưỡng duyên, nhưng Tần Tam....!Tần Vương điện hạ, ta chỉ là một người bình thường, cũng không phải quốc sư mà ngài biết.

Nhưng ta đã nói rằng, đất nước hiện nay không còn quốc sư, cũng không có hoàng đế, ngài tìm ta để làm gì nữa?"
Tử Anh không trả lời.
Với một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt ấm áp, hắn lặng lẽ nhìn Hề Gia.
Hắn nhìn Hề Gia, Hề Gia cũng nhìn hắn không chút sợ hãi, tùy ý cho người kia quan sát.

Một lúc sau, Tử Anh bước đến cửa sổ khách sạn, đỡ tay phải lên kéo rèm cửa.

Hắn kéo tấm rèm sang hai bên nhưng kỳ lạ là tấm rèm không hề di chuyển.
Hề Gia đột nhiên hiểu được ý nghĩ của Tử Anh: "Chờ đã, rèm cửa này là phải..."
Tử Anh nhíu mày, vung tay một cái thì rèm cửa che nắng dày cộm của khách sạn bị xé toang trên mặt đất.
Hề Gia: "...!!!"
Tử Anh đâu biết rằng khách sạn mà Diệp Kính Chi đặt là khách sạn 5*, tương đối cao cấp.

Mấy ngày trước lúc Hề Gia vừa đến đây, buổi tối muốn kéo rèm lên nhưng nào ngờ tấm rèm không hề nhúc nhích.

Cậu cân nhắc một lúc trước khi tìm thấy hai cái nút ở đầu giường: bấm một cái, rèm sẽ được kéo ra và bấm cái còn lại, rèm sẽ tự động đóng lại.
Thứ này quá cao cấp, người hiện đại như Hề Gia nhất thời còn chưa hình dung ra được, huống chi là Tử Anh.
Nhìn tấm rèm rách rưới trên mặt sàn, Hề Gia đau đầu không thôi.

Tử Anh quay đầu nhìn Hề Gia với vẻ khốn khổ, hắn chỉ có thể lắc đầu: "Không...!không sao, ngươi nói tiếp đi, nói đi."
Rèm cửa mở toang, thành Trường An dưới bức màn đêm hiện ra trong tầm mắt.
Khách sạn 5* này ở trung tâm Trường An, bức tường thành cổ Trường An dài 13 km được bao quanh bởi những ngọn đèn vàng, giống như hàng rào chắn.

Từ tầng 24 nhìn xuống, ánh đèn nối nhau như một dải ngân hà, làm cho cảnh đêm Trường An càng thêm rực rỡ.
Ở Tô Châu của Hề Gia, bởi vì trong thành phố có vài cái hồ nên ánh đèn khó có thể nối với nhau, do đó rất khó thấy toàn cảnh đêm thành phố.

Lần này nhìn từ trên tầng cao xuống, Hề Gia cũng có chút mới mẻ, cậu đứng bên cửa sổ sát đất cùng Tử Anh ngắm nhìn mỹ cảnh.
"Thì ra đất nước của các ngươi có cảnh quan như vậy."
Hề Gia quay đầu lại nhìn.
Trong mắt Tử Anh phản chiếu ánh đèn lộng lẫy, hắn thấp giọng nói: "Phụ hoàng đã từng nói, trẫm lệnh cho biển cả dậy sóng, thống trị núi sông; trẫm muốn khắp nơi an lạc, thái bình thịnh thế*.

Đây có lẽ là Khắp nơi an lạc, thái bình thịnh thế trong lời phụ hoàng, thủ đô của đất nước các ngươi phồn thịnh hơn Hàm Dương."
*Nguyên gốc: Trẫm lệnh biển cả khởi, núi non hàng; tứ phương cùng yến, ca vũ thanh bình.
Hề Gia không biết giải thích như thế nào, Trường An ở Trung Quốc là tỉnh phát triển ở Trung Quốc nhưng nó không phải là thủ đô.
Tử Anh nói: "Vừa rồi ta đã đi rất lâu trong thành phố lớn này."
Hề Gia ngạc nhiên: "Ngài mặc bộ đồ này đi dạo trong thành Trường An, không ai nhìn ngài sao?"
Tử Anh nháy mắt với cậu: "Bọn họ không thấy ta." Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Ngươi hình như không hỏi ta người phụ hoàng muốn gặp là ai sao?"
『Người phụ hoàng muốn gặp, chưa bao giờ là ta.』
"Là ai?"
"Là Phù Tô."
Đương nhiên Hề Gia từng nghe qua tên công tử Phù Tô, toàn bộ nhà Tần Vương, cậu đã nghe qua Thủy Hoàng, Phù Tô, Hồ Hợi, Lý Tư....!Ngay cả Triệu Cao nổi tiếng trong lịch sử, nhưng trong sử sách xưa nay đến một chữ Tử Anh cũng không viết, hầu hết mọi người đều không biết đã tồn tại một vị Tần Tam Thế đăng cơ 46 ngày.
Tử Anh nhìn Hàm Dương từ phía xa, tầm mắt như xuyên qua mấy cây số, nhìn thấy một thủ đô nghìn năm tuổi được bao phủ bởi sự tráng lệ của Trường An.
Hề Gia hỏi: "Còn ngài thì sao?"
Tử Anh nói: "Ta chỉ là một trong hàng chục đứa con của phụ hoàng."

Con một, Hề Gia không thể hiểu được vấn đề này, Tử Anh lại nở nụ cười: "Hôm nay sau khi chia tay ngươi ở bên trong thành, rồi lại quay lại đây kiếm vị...!huynh đài này, ngươi có bao giờ tự hỏi tại sao không?"
Hề Gia biết thành trong lời của Tử Anh chính là trường quay, cậu nói: "Ngài không vì ta có âm khí nặng, nghĩ ta cũng là quỷ nên mới tới tìm ta sao? Tên ta là Hề Gia, không cần gọi ta là huynh đài."
Tử Anh nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy ngươi có thể gọi ta là Tử Anh.

Đúng thế, lúc đó ta nghĩ ngươi là quỷ, nhưng đây không phải là nguyên nhân duy nhất.

Ở bên trong thành kia có không ít quỷ hồn lang thang."
Nơi mà đông người qua lại như trường quay thì chắc chắn sẽ có cô hồn dã quỷ.

Từ lâu, Hề Gia đã thấy mấy con tiểu quỷ, cho nên cậu gật đầu đồng ý với lời giải thích của Tử Anh.
"Ta quay lại kiếm ngươi, là vì ngươi và cố nhân của ta...!có chút giống nhau."
Hề Gia sửng sốt: "Cố nhân? Ta giống với ai đó sao?"
Tử Anh úp úp mở mở: "Sau này ta sẽ nói cho ngươi.

Đúng là vì ngươi với người kia có vài phần giống nhau nên sau khi ta đi hết tòa thành này mới nghĩ đến ngươi bèn có vài lời muốn nói."
"Ngài có chuyện muốn nói với ta sao?"
Đầu tiên Tử Anh lắc đầu, sau đó gật đầu: "Ta chỉ không thể nghĩ ra người mà ta có thể nói những lời này được."
Tiếp theo, Hề Gia lặng yên lắng nghe Tử Anh.
Năm 221 TCN, Tần Vương dẹp lục hợp*, lập thành đại nghiệp khi mới ba mươi tám tuổi.

Thủy Hoàng còn trẻ, lại đang ở thời kỳ đỉnh cao, ngài đã thống nhất đơn vị đo lường, xây dựng trường thành.

Ngài có tài năng và mưu lược kiệt xuất, nhưng khi đã ngoài bốn mươi, ngài bắt đầu nghĩ về sự trường sinh.
*Lục hợp: 6 nước chư hầu.
"Phụ hoàng không sợ hãi cái chết, người chỉ muốn nhìn đại Tần ta thiên thu vạn đại, đời đời hưng thịnh, tận mắt nhìn đại Tần ta thịnh thế."
Tử Anh tóm tắt một số điều về cuộc đời Tần Thủy Hoàng, nói nhanh về thời của Thủy Hoàng, nói đến Hồ Hợi đoạt vị, Phù Tô tự vẫn.
Chuyện này Hề Gia đã biết, hôm nay lúc cậu tìm tòi bách khoa về Tử Anh, lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy cái tên Tử Anh chính là Hồ Hợi đoạt vị.

Sử sách ghi lại, Hồ Hợi giả truyền mật chiếu rằng Tần Thủy Hoàng muốn ban chết cho Phù Tô.

Khi đó, Phù Tô vì chính kiến không hợp với Thủy Hoàng nên bị phái đi đóng giữ biên ải.

Sau khi nhận được mật chiếu, hắn nghĩ rằng phụ thân cực kỳ ghét mình nên rút kiếm tự vẫn mặc cho huynh đệ Mông Điềm ngăn cản.
Cái chết của Phù Tô là điều chắc chắn, Hồ Hợi còn muốn giết luôn cả huynh đệ Mông Điềm.
Lúc này là lúc Tử Anh xuất hiện trong sử sách, hắn cố gắng hết sức khuyên can Hồ Hợi, xin tha mạng cho huynh đệ Mông Điềm.
Một Doanh Tử Anh nhỏ bé không quan trọng làm sao có thể lay chuyển được suy nghĩ của Hồ Hợi, vì vậy huynh đệ Mông Điềm vẫn chết, và Hồ Hợi vẫn lên ngôi.

Không qua tết, Triệu Cao đã thúc hắn lấy ngai vàng lên ngôi hoàng đế, bí mật mưu hại Hồ Hợi, và vào lúc này Tử Anh đăng cơ.
Tử Anh tại vị vỏn vẹn 46 ngày, trong 46 ngày này, hắn đã sát hại Triệu Cao, chỉnh đốn triều cương, cố gắng vãn hồi một đại Tần xu hướng suy tàn bằng mưu lược của mình vốn không có khả năng thành công.
Những điều Tử Anh sơ lược, hắn nói với Hề Gia nhiều nhất là về tham vọng của Thủy Hoàng, tầm nhìn của Phù Tô và ngày tận thế của đại Tần chính mình trải qua.
Trong mắt Tử Anh, cái mà hắn cả đời này khó quên không phải là bị Hạng Vũ một tên xuyên tim, không phải là thấy Hàm Dương chìm trong biển lửa, Hạng Vũ đồ thành.

Mà là một ngày kia khi Lưu Bang xông vào bên trong thành Hàm Dương, hắn dắt cung nữ hậu cung và những đứa trẻ đi thay vì bách tính vô tội thành Hàm Dương, rồi quỳ xuống dâng lên ngọc tỷ của đại Tần.
Kể từ ngày đó, đại Tần đã mất.
Mất trong tay hắn.
"Phụ hoàng không gặp ta cũng là có nguyên do.

Phụ hoàng thần thông quản đại, lại ở lặng mộ được thiết kế bởi Từ Phúc cùng với Lý Tư, ta cũng không biết thực lực của phụ hoàng rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào, nhưng người có lẽ đã sớm biết chuyện đại Tần sẽ thực sự diệt vong.

Đại Tần mất trong tay ta, phụ vương không một chưởng đánh ta đến hồn phi phách tán đã là thủ hạ lưu tình rồi."
Hề Gia rất không đồng ý: "Tần triều không mất trong tay ngươi, nó mất trong tay Hồ Hợi và Triệu Cao."
Tử Anh không phản bác mà lại đột nhiên hỏi: "Ngươi biết ngươi giống ai không?"
Hề Gia hơi run: "....!Giống ai?"
Tử Anh khẽ cười nói: "Ngươi trông rất giống..."
Ầm!
Một tiếng động lớn phát ra từ phía sau lưng Tử Anh.
Xúc xắc nhỏ đồng thau tinh xảo xuyên qua cửa sổ sát đất của khách sạn, đập vào hướng của Tử Anh.

Vô Tướng Thanh Lê xuất hiện quá đột ngột, Tử Anh vốn dĩ chưa kịp phản ứng gì nên hắn bất đắc dĩ lùi về sau nửa bước, Vô Tướng Thanh Lê xẹt qua cổ hắn làm thủng lớp da, một lượng lớn âm khí đen tràn ra ngoài.
Diệp Kính Chi đột nhiên xuất hiện phía sau Hề Gia, ôm lấy eo cậu kéo ra sau mình mà cẩn thận che chở.
Tử Anh ho dữ dội, vết thương trong cổ họng còn chưa lành mà âm khí lại không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.

Một chút khí tí màu đỏ từ ngọc bội bên hông hắn tuôn ra, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương hắn, cuối cùng miệng vết thường kia từ từ lành lại.
Diệp Kính Chi quay đầu nhìn về phía Hề Gia: "Tôi đến trễ, không sao chứ?"
Hề Gia kinh ngạc: "Anh đến sớm vậy sao?"
Tử Anh ho khan rất lâu, miệng vết thương trên cổ cuối cùng cũng được ngọc bội chữa trị, hắn ngẩng đầu nhìn Hề Gia và Diệp Kính Chi, khó hiểu hỏi: "Ta không nhìn thấy ngươi dùng pháp thuật báo tin cho vị thiên sư này, vậy vị thiên sư này làm sao biết mà trở lại? Kiếm Thái A là kiếm bén mỏng nhất thế giới, khi nó cắt kết giới sẽ không làm cho chủ nhân nhận biết được."
Hề Gia lấy điện thoại di động từ trong túi áo ngủ ra: "Tôi không có dùng pháp thuật mật báo cho Diệp đại sư, nhưng lúc lần đầu tiên ngài xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã dùng thứ này để gửi tin Wechat cho Diệp đại sư."
Tử Anh nhìn điện thoại trong tay Hề Gia mà hết sức hoang mang.
Hề Gia cảm thấy hơi xấu hổ, cứ như cậu đang bắt nạt người cổ đại.
Thấy Hề Gia không bị thương, Diệp Kính Chi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sát khí cả người cũng tiêu tán đi bớt.

Hắn trở bàn tay định lấy ra Vô Tướng Thanh Lê, lạnh lùng mà nhìn Tử Anh, khi hắn định ném xúc xắc lần nữa, Hề Gia kéo tay hắn lại rồi nói: "Diệp đại sư, tôi thấy vị Tần Tam Thế này không có gì ác ý, chi bằng chúng ta nghe hắn nói trước, anh thấy thế nào?"
Đột nhiên Diệp Kính Chi ngây người ra.
Hề Gia nghĩ rằng hắn không tin mình nên nói tiếp: "Vừa rồi tôi với Tử Anh mới trò chuyện với nhau, hắn khá tốt và không có làm gì tổn thương tôi." Đương nhiên rồi, sao hắn có thể làm tổn thương được mình....!Trong đầu lóe lên suy nghĩ này rồi Hề Gia nói tiếp: "Tử Anh nói sau khi chết đi, hắn đã được thái giám thân tín của mình khiêng vào lăng Thủy Hoàng, hắn vốn dĩ không hại đến ai.

Hắn mới ra khỏi đó được vài ngày thì người giới Huyền học đã vội chạy đến, sau bao nhiêu ngày, các anh cũng nói là chưa có điều gì kinh khủng xảy ra quanh Trường An."
Diệp Kính Chi vẫn ngơ ngác nhìn Hề Gia mà không nói lời nào.
Hề Gia nhìn thấy dáng vẻ hắn thì tưởng rằng hắn chắc đang nghĩ đến chuyện khác: "Đúng là Tử Anh có làm có trần đoàn phim kia trong trường quay sập hai lần, nhưng hắn không có hại người.

Tôi tin rằng nếu trần sập xuống thì theo lẽ sẽ có người bị thương, nếu không có ai bị thương thì rõ ràng là do Tử Anh khống chế, anh có nghĩ như vậy không Diệp đại sư?"
Diệp Kính Chi vẫn nghiêm túc nhìn Hề Gia.
Hề Gia: "...Diệp đại sư?"
Diệp Kính Chi: "..."
Hề Gia: "...?"
Diệp Kính Chi: "..."
Hề Gia cúi đầu thấy mình vẫn còn đang nắm chặt tay Diệp Kính Chi.

Cậu chợt nhận ra rằng mình quen tay, làm cho Diệp đại sư khó chịu nên mới nhanh chóng buông tay.
Diệp Kính Chi đột nhiên cảm thấy mất mát.
Hề Gia nói: "Diệp đại sư, tôi nghĩ rằng chúng ta nên nghe Tử Anh nói trước, rằng hắn vì sao lại ra khỏi kia và hắn muốn làm gì, rồi chúng ta hãy quyết định."
Diệp Kính Chi nhỏ giọng: "Được."
Tử Anh có hai ngàn năm đạo hạnh, lại còn ở một nơi đáng sợ như lăng Thủy Hoàng, người giới Huyền học coi hắn như hồng thủy mãnh thú (tai họa ghê gớm), bởi vì nếu hắn muốn hại người tuyệt đối sẽ là họa lớn.
Hiện tại, nhóm thiên sư giới Huyền học biết Tử Anh có mang Hòa Thị Bích và kiếm Thái A, nó lại càng giống như là cường địch, nếu vừa gặp đã đánh nhau thì đặt trong mối quan hệ giữa người và người có vẻ hơi bất lịch sự, nhưng giữa người và ác quỷ hung hãn thì lại vô cùng hợp lý.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Nếu hắn không cố gắng hết sức để Tử Anh trốn thoát rồi lại đi giết người, vậy phải làm sao đây?
* Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.
Có Hề Gia bảo đảm, Diệp Kính Chi thu hồi Vô Tướng Thanh Lê rồi bắt đầu nghe Tử Anh kể chuyện.
Tử Anh nói: "Hai ngàn năm qua, ta hầu hết đều ngủ mơ màng, nếu như bất ngờ tỉnh dậy sẽ tự đi dạo trong lăng mộ.

Lăng phụ hoàng thiết kế có bảy tầng, ta chỉ có thể đi ba tầng đầu.

Ta nhớ lúc đó đang ngủ bỗng nghe thấy động, lúc tỉnh dậy thì phát hiện đó là tiểu quỷ ba trăm tuổi.

Trên người nó tinh lực quá nặng, có vẻ như đã giết không ít người cho nên ta đã tiện tay giết nó.

Vài ngày sau, ta gặp một hòa thượng, ta còn chưa nói chuyện với hắn thì hắn đã lăn ra bất tỉnh.

Không hiểu sao trước khi bất tỉnh, hắn đập tràng hạt lên người ta, khi ta nghiêng người né thì tràng hạt đánh vào kết giới, thế là xuất hiện một khe hở nhỏ.

Khe hở kia sẽ sớm khép lại, ta thì dù gì cũng đã lâu không thấy thế giới bên ngoài, vì vậy đã tận dụng nó để ra xem một chút."
Hề Gia ngạc nhiên: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
Tử Anh gật đầu, cười nói: "Đơn giản là vậy đấy."
Diệp Kính Chi suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ngài có thể giết một người rồi chiếm lấy cơ thể hắn, như vậy ngài sẽ sống ở phàm trần như một người bình thường.

Với sức mạnh của ngài cùng với Hòa Thị Bích và kiếm Thái A, e là chúng ta sẽ vĩnh viễn không tìm thấy ngài."
Tử Anh khẽ cười: "Ta là Doanh Tử Anh, chưa bao giờ là kẻ khác."
Nghe vậy, Hề Gia sững sờ nhìn Tử Anh, rốt cuộc cũng hiểu được người trước mắt thoạt nhìn là một người trẻ tuổi hiền lành và dễ gần nhưng thực chất là một vị hoàng đế.

Hắn có khí chất kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của bậc đế vương, cho dù là cái chết vẫn không bỏ thân phận mình để trở thành một người khác.
Hề Gia không nhịn được nên hỏi: "Vậy sau này ngài dự định..."
"Tần Tam Thế, nạp mạng đi....!Ơ, cửa sổ sao biến mất rồi? Kệ, mau nạp mạng cho lão phu!!!"
Trên không trung vang tiếng gầm dữ dội, Hề Gia nhìn lại thì thấy một lão đạo râu bạc phơ đang từ cửa sổ sát đất bay vào, tay cầm kiếm đào mộc hướng về phía Tử Anh.
Cách thức ra trận của lão đạo sĩ này quá là ngầu, không giống như Diệp đại sư người ta, không cần nhiều lời mà trực tiếp bay vào đánh.

Việc lão ta hét lên khi bắt đầu cuộc chiến đã giúp Tử Anh có nhiều thời gian để chuẩn bị, Tử Anh đập xuống, rút kiếm Thái A ra đánh với kiếm gỗ đào của lão đạo sĩ hết sức gọn nhẹ rõ ràng.
"Rắc rắc——"
Kiếm gỗ đào gãy thành hai nửa.
Kỳ Sơn đạo nhân hết sức choáng váng: "Kiếm....!Kiếm của lão phu!!!"
Diệp Kính Chi thấp giọng nói: "Kỳ Sơn tiền bối, vãn bối đã từng nói kiếm mà Tần Tam Thế dùng chính là kiếm Thái A." Ý là ông đem cái kiếm gỗ đào cũ nát của ông mà đặt trước kiếm Thái A thì chỉ như chặt củ cải, gọt quả táo mà thôi.
Kỳ Sơn đạo sĩ giận sôi người, rống to hết mức: "Trả kiếm của lão phu đây!!!"
Diệp Kính Chi lập tức lấy hai tay che lỗ tai Hề Gia lại, nhân tiện đặt một cái kết giới.

Tử Anh nhấc kiếm Thái A lên để ngăn cuộn sóng âm chấn động.

Kiếm Thái A không hổ là quốc bảo nước Sở, là thanh kiếm uy lực huyền thoại, loại công kích hét vang trời này đứng trước đạo kiếm chân chính thật không đáng nhắc tới.
Kỳ Sơn đạo nhân: "..."
Ngay sau đó, Kỳ Sơn đạo nhân nhảy một cái đến phía sau Diệp Kính Chi: "Diệp tiểu hữu, lão phu già rồi, mấy chuyện bắt quỷ này trông nhờ ngươi."
Hề Gia: "..."
Diệp Kính Chi: "..."
Tử Anh: "..."
Không lâu sau, một đại đội giới Huyền học từ cửa sổ sát đất bị bể cùng tiến vào.
Hề Gia mắt mở trừng trừng mà quan sát mấy lão đạo sĩ râu bạc phơ từ cửa sổ khách sạn nối đuôi nhau vào, mười mấy đạo lão gia cùng tám vị nữ thiên sư đều đang đứng trong phòng ngủ của Hề Gia, đông đúc, đem Tử Anh ép vào góc tường.
Diệp Kính Chi cúi đầu giải thích: "Xin lỗi, tôi đã không nghĩ tới tình huống sẽ phát sinh như vậy, sau khi anh gửi Wechat cho tôi, tôi đã gửi Wechat cho Quỷ biết."
Hề Gia nhanh chóng mở Wechat.
Đúng như dự đoán, Quỷ biết đã làm đúng trách nhiệm mình mà phát tin Tần Tam Thế hiện tại đang ở khách sạn XXX tại Trường An."
Lúc này đây, các đại sư của giới Huyền học đều tập trung đông đủ tại đây.
Các tiền bối đại sư có thể bay trên trời nên đi rất nhanh.

Còn Diệp Kính Chi là đi nửa đường thì nhận tin nhắn của Hề Gia, trong lòng lo lắng nên vội vàng đi khách sạn trước.


Sau hắn, các đại sư giới Huyền học cũng nhanh chóng bay đến, còn đám tiểu bối thì bây giờ chắc là đến cửa Trường An.
Phòng ngủ chỉ lớn có bấy nhiêu mà có rất nhiều đại sư chen chúc ở đây, Hề Gia, Diệp Kính Chi và Tử Anh chỉ có thể chen chúc trong góc.

Hề Gia áy náy nhìn Tử Anh: "Xin lỗi nha, bọn họ có chút...!không đáng tin cậy lắm!"
Tử Anh bị ép ở góc tường, cười nói: "Không sao."
Rõ ràng là tới bắt quỷ mà lại chen chúc đến mức không thể cử động được như vậy, Hề Gia khó khăn vươn tay ra khỏi đám đông mở cửa, từng chút từng chút tiến vào phòng khách để cho không gian rộng rãi.

Vào phòng khách, các đại sư nháo nhào lấy pháp bảo hướng về phía Tử Anh.
"Tần Tam Thế, mau đầu hàng đi!"
"A Di Đà Phật, tràng hạt của bần tăng không có mắt đâu."
"Lão phu cho ngươi một phát ngũ lôi oanh đỉnh!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hề Gia quay đầu lại thì thấy Kỳ Sơn đạo nhân oan ức cầm hai nửa kiếm gỗ đào của mình núp sau lưng Tằng Tú chân quân đang cáo mượn oai hùm mà nói.
Diệp Kính Chi tiến lên nói: "Không cần động thủ trước, hắn không có ác ý."
Tằng Tú chân quân nhíu mày nhìn về phía hắn: "Diệp tiểu hữu nói thật sao?"
Diệp Kính Chi gật đầu.
Tằng Tú chân quân lại hỏi: "Làm sao để chứng minh?"
Giọng nói dịu dàng của Tử Anh vang lên: "Ta nguyện đi vào luân hồi."
Trong hai mươi bốn vị lão tiền bối, có bốn vị ăn mặc kiểu hòa thượng.

Sau khi Tử Anh nói những lời này, cả bốn vị cùng nhìn nhau, Bất Tỉnh đại sư bước đến hỏi Tử Anh rằng hắn có thực sự muốn đi vào luân, đầu thai tái thế không.
Tử Anh phong đạm vân khinh (thờ ơ, lạnh nhạt) mà trả lời: "Trên đời này đã không còn thứ để ta tưởng niệm, cũng không có ai sẽ tưởng niệm ta."
Bất Tỉnh đại sư nói: "A di đà phật, thí chủ nguyện đi vào luân hồi thực sự là chuyện tốt.

Nhưng ngươi phải biết rằng, quỷ hồn ngàn năm như ngươi, nếu như không phải cam tâm tình nguyện thì lúc bần tăng siêu độ cho ngươi, ngươi sẽ vì tâm tư không thuần khiết của mình mà hồn phi phách tán."
Tử Anh lặng yên nhìn Bất Tỉnh đại sư, ánh mắt trong veo: "Doanh Tử Anh, nguyện đi vào luân hồi."
Nếu Tần Tam Thế nguyện ý đầu thai chuyển thế thì dĩ nhiên mọi người đều sẽ vui mừng.
Luân hồi siêu độ là việc của hòa thượng mà dẫn đầu là Bất Tỉnh đại sư, bốn vị đại sư ngồi xếp bằng cạnh Tử Anh khẽ tụng Địa Tạng Kinh.

Bốn vị đại sư này chính là bốn vị Phật gia đứng đầu giới Huyền học, từng đóa sen Phật vàng bay ra theo từng tiếng tiếng tụng kinh lượn xung quanh Tử Anh.
Tổng cộng có chín chín tám mươi mốt đoán sen vàng bay xung quanh Tử Anh, khi Bất Tỉnh đại sư niệm xong lời kinh cuối thì bỗng nhiên mở mắt ra.

Ba vị đạo sư còn lại cũng mở mắt, bốn người cầm tràng hạt hướng về phía sen vàng.
Ầm ầm, đám sen vàng lao về phía người Tử Anh.

Nhưng khi sen vàng chạm vào cơ thể Tử Anh thì nó không vào được trong cơ thể mà một luồng âm khí màu máu từ ngọc bội bên hông Tử Anh bay ra, cuốn lấy sen vàng nghiền thành nhiều mảnh.
Bất Tỉnh đại sư không khỏi hoảng sợ.
Toàn bộ tám mươi mốt đóa sen vàng đều bị âm khí bên trong ngọc bội long văn (hoa văn hình rồng) cắt nát.

Trong một khắc, sen vàng biến mất, Bất Tỉnh đại sư phun ra máu đen, ngọc bội long văn cũng tách ra một vết nứt.
Tằng Tú chân quân lập tức rút kiếm ra, cảnh giác nhìn Tử Anh.

Diệp Kính Chi đưa tay cản hắn lại.
Diệp Kính Chi nhìn kỹ ngọc bội bên hông Tử Anh rồi hỏi: "Nó ngăn cản ngươi luân hồi sao?"
Sắc mặt Tử Anh cũng trở nên nhợt nhạt hẳn ra, việc hắn vừa rồi không thể tiến vào luân hồi đã khiến cho đám Bất Tỉnh đại sư bị thương, nhưng chính hắn cũng bị phản phệ.

Tử Anh cầm ngọc bội bên hông lên nhìn thấy vết nứt, trong mắt hắn đầy vẻ phức tạp.
Một lúc sau, hắn hành lễ với đại sư ở đây, nói: "Phụ hoàng không muốn ta luân hồi chuyển thế, người muốn ta vĩnh viễn không thể siêu sinh."
Thấy Hề Gia mở to mắt, Tử Anh nhìn hắn cười: "Là ta đã làm mất Đại Tần, phụ hoàng hận ta là chuyện đương nhiên."
Lúc này, mọi thứ trở nên bế tắc.
Tần Tam Thế không thể đầu thai, đó là một vấn đề lớn.
Quỷ hồn đạo hạnh hai ngàn năm, nếu muốn giới Huyền học coi như không thấy, mặc cho Tần Tam Thế tiêu sái thì không thể nào.

Trước đó bọn họ đã tìm ròng rã ngày đêm đều không tìm được hành tung của Tần Tam Thế, nếu như không phải Tử Anh tự mình lộ diện thì cả đời bọn họ cũng không thể tìm ra được.
Nếu bây giờ bọn họ thả Tử Anh, về sau Tử Anh hại người thì phải làm sao đây? Thiên hạ chắc chắn sẽ đại loạn.
Mặc dù bây giờ Tử Anh nói rằng không hại người nhưng ai biết hắn nói thật hay giả, nếu sau này hắn hại người thì sao?
Đám đại sư lo đến mức muốn hói cả đầu.
Kỳ Sơn đạo nhân nhìn Tằng Tú chân quân: "Đánh một trận không?"
Tằng Tú chân quân cong khóe miệng, chỉ tay về phía bên hông Tử Anh: "Đó là gì vậy?"
Kỳ Sơn đạo nhân nói: "Hòa Thị Bích."
Tằng Tú chân quân chỉ vào kiếm của Tử Anh: "Còn kia là gì?"
Vừa thấy thanh kiếm này, Kỳ Sơn đạo nhân nhớ đến kiếm gỗ đào bị chặt đứt của mình liền đau lòng nói: "Kiếm Thái A!"
Tằng Tú chân quân thở dài: "Đánh hắn thì đảm bảo là đánh được, nhưng hoặc là đánh chết hắn, đánh cho hồn phi phách tán hoặc là hắn sẽ dựa vào Hòa Thị Bích, kiếm Thái A để chạy trốn.

Sau này tìm sẽ khó như lên trời.
Kỳ Sơn đạo nhân sờ đầu.
Nếu Tử Anh thật sự không hại người thì bọn họ không thể đánh cho Tử Anh đến hồn phi phách tán, làm vậy quá là không đạo đức.
Suy nghĩ hồi lâu, Tằng Tú chân quân nói: "Tần Tam Thế, ngươi phải biết rằng nếu ngươi không thể chuyển thế thì sẽ là cô hồn dã quỷ.

Có lăng mộ, có khắc chữ trên bia, có tên có họ đều có thể đi vào luân hồi.

Hiện tại, chúng ta không thể nào siêu độ luân hồi cho ngươi, mà chính ngươi cũng không thể luân hồi, đó là chính là cô hồn dã quỷ.

Trước đây, ngươi trốn bên trong lăng Thủy Hoàng, Thủy Hoàng là cha ngươi, là người thân ruột thịt, có thể tính là có họ, cho nên ngươi có thể coi như là có mộ phần, không tính là cô hồn dã quỷ.

Mà bây giờ ngươi đã rời lăng Thủy Hoàng, thân đã là cô hồn dã quỷ, ngươi sẽ trải qua nỗi khổ vấn tâm bảy năm một lần."
Tử Anh nhìn Tằng Tú chân quân: "Như thế nào là nỗi khổ vấn tâm?"
Tằng Tú chân quân nói: "Trên đời có cô hồn dã quỷ, mà hầu hết cô hồn dã quỷ hoặc bởi vì không nhớ thân phận mình, hoặc không có mộ phần mới không có cách vào luân hồi.

Trong số đó, có mộ phần sẽ trực tiếp được vào luân hồi.

Nếu quỷ không bao giờ có mộ thì cứ mỗi bảy năm sẽ bị Lăng Tiêu vấn tâm.

Lăng Tiêu sẽ hỏi câu đầu tiên hỏi ngươi có chết hay chưa, nếu ngươi không trả lời được thì Lăng Tiêu sẽ biết ngươi vì đã quên bản thân mình chết mà lang thang thế gian, nó sẽ cho ngươi cơ hội đầu thai."
Tử Anh: "Chỉ hỏi chết hay chưa thôi sao?"
Tằng Tú chân quân lắc đầu: "Đây là câu hỏi đầu tiên, nhiều cô hồn sau khi biết mình đã chết là có thể trực tiếp đi vào luân hồi.

Câu thứ hai Lăng Tiêu hỏi chính là ngươi là ai.

Nếu ngươi không trả lời được, Lăng Tiêu sẽ biết ngươi quên thân phận mình mà lang thang thế gian, nó sẽ cho ngươi cơ hội nhớ lại tên mình, tương đương với việc ngươi sẽ có cơ hội luân hồi.

Tất cả những quỷ không có mộ phần chỉ cần vượt qua hai câu hỏi này cùng có thể luân hồi.

Còn như câu hỏi cuối cùng thì..."
Tằng Tú chân quân đột nhiên ngừng lại không nói lời nào.
Diệp Kính Chi tiến lên phía trước, giọng điệu bình tĩnh: "Câu hỏi thứ ba của Lăng Tiêu chính là chất vấn.

Nếu ngươi đã biết mình đã chết, cũng đã biết mình là ai, vậy tại sao lại đi luân hồi! Câu thứ ba này nếu như ngươi trả lời không hợp lý thì Lăng Tiêu sẽ trừng phạt ngươi.

Ngươi có cơ hội luân hồi lại không quý trọng, lòng Lăng Tiêu sinh ra chán ghét sẽ ban cho ngươi nỗi khổ trăm quỷ cắn tâm."
Tằng Tú chân quân gật đầu nói: "Đúng vậy.

Hai câu đầu ngươi không trả lời được thì Lăng Tiêu hiểu rằng ngươi không cố ý, sẽ không trách phạt ngươi.

Nhưng với câu hỏi thứ ba là do ngươi không quý trọng mạng mình, không muốn đầu thai, vọng tưởng hoàn dương nên Lăng Tiêu sẽ cho những quỷ hồn đáng thương không có duyên luân hồi đến cắt tim ngươi.

Nỗi khổ cắn tâm đau đớn thì tạm không bàn đến.

Bần đạo đã sống 103 tuổi chưa từng gặp một cô hồn dã quỷ nào có thể sống quá ba lần nỗi khổ vấn tâm."
Hề Gia hỏi: "Kết cục của cái gọi là không thể sống qua nỗi khổ vấn tâm là gì?"
Tằng Tú chân quân thở dài: "Hồn phi phách tán."
Đương nhiên Tử Anh biết mình đã chết, hắn cũng biết mình là ai.

Nhưng hắn cũng không biết tại sao mình không đi đầu thai.

Hắn là muốn luân hồi mà người khác ngăn cản chuyện đó.

Trong mắt Lăng Tiếu vô tư vị tha, loại lý do này hoàn toàn không phải là lý do, sẽ chỉ có thể hạ lệnh trừng phạt trăm quỷ cắn tâm.
Mạng sống đáng quý nhưng luân hồi cũng không dễ dàng.
Biết bao người sau khi chết đi không có được cơ hội luân hồi, mà người có được cơ hội ấy lại không hiểu và quý trọng nó!
Việc biết được ba câu hỏi Lăng Tiêu từ Tằng Tú chân quân cũng không làm cho Tử Anh có cảm xúc đặc biệt nào, hắn vô cùng bình tĩnh thi lễ với đám người giới Huyền học một cái, nói: "Ba lần nỗi khổ vấn tâm, mỗi lần bảy năm, chính là hai mươi mốt năm.

Trước khi hồn phi phách tán, ta muốn được nhìn ngắm thế gian này."
Tằng Tú chân quân lộ vẻ khó xử.
Tần Tam Thế là quỷ đạo hạnh cao thâm như vậy, nếu như để hắn ở trần thế tự do đi lại thì không ai có thể an tâm.
Tử Anh lại nói: "Nếu được, các vị có thể bố trí người đi theo ta, hoặc trực tiếp dẫn ta đi xem thế giới này.

Tại hạ vô cùng cảm kích."
Hề Gia lập tức hiểu được ý của Tử Anh.
Tử Anh biết người giới Huyền học sẽ không để cho hắn có thể tự do đi lại ở thế gian, vì vậy chính hắn tự xin giới Huyền học bố trí người trông coi mình.

Người này trên danh nghĩa sẽ đi cùng và hướng dẫn nhưng thực tế là đi theo để giám sát hắn.
Tằng Tú chân quân suy nghĩ một hồi cảm thấy đây là ý kiến hay, nhưng hắn còn chưa mở miệng thì Hề Gia đã cau mày nói: "Tử Anh, ngài có thể trở về lăng Thủy Hoàng."
Mọi người lập tức nhìn về phía Hề Gia, Tử Anh cũng kinh ngạc nhìn cậu.
Hề Gia nói: "Nếu lăng Thủy Hoàng cũng được xem là lăng của ngài, vậy thì sau khi ngài trở về thì sẽ không phải là cô hồn dã quỷ, ngài có phần mộ của ngài thì sẽ không bị Lăng Tiêu vấn tâm."
Nói câu này ra, đám đại sư giới Huyền học bắt đầu xôn xao bàn luận.
"Đúng nha, quay trở về là được.

Trở về thì chúng ta sẽ yên tâm mà bản thân hắn cũng không bị hồn phi phách tán."
"Quá hợp lý, lẽ ra nên như vậy từ lâu rồi!"
"Lăng Thủy Hoàng nguy hiểm như vậy, hắn sẽ không ra được, trở về đi, tốt nhất là nên trở về!"
Tử Anh mấp máy môi, giống như có điều muốn nói nhưng lại thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Hề Gia, hắn từ từ mím môi lại.
Tần Tam Thế trở về lăng Thủy Hoàng là một chuyện lớn đối với giới Huyền học.
Đám thiên sư trẻ tuổi bây giờ mới đến dưới lầu khách sạn đang thở hổn hển, nhìn thấy sư phụ/ tổ phụ của mình từ khách sạn bước ra, nhìn bọn họ cười ha hả: "Đi, đi về phía lăng Thủy Hoàng."
Thế hệ trẻ: "..."
Má! Ông đây vừa mới từ lăng Thủy Hoàng qua đó!!!
Đám người hướng về phía lăng Thủy Hoàng hết sức hùng dũng.
Bùi Ngọc nhìn thấy Hề Gia nên vội vàng chạy đến.


Tử Anh đi bên cạnh Hề Gia im lặng suốt quảng đường.

Bùi Ngọc cũng không biết hắn là ai, suốt đoạn đường nói chuyện trên trời dưới đất, ba hoa với Hề Gia, không ngừng nói mình là thần cơ diệu toán như thế nào, đã sớm đoán được Tần Tam Thế không ở lăng Thủy Hoàng cho nên hắn mới không chờ ở lăng Thủy Hoàng mà đi ăn uống vui chơi ở trong Trường An.
Hề Gia: "....!Sao anh lại có mặt mũi tự nói mình đang làm biếng thế hã?"
Bùi Ngọc hoàn toàn không quan tâm: "Tôi có làm biếng đâu chứ! Bây giờ tôi là hạng bảy Mặc Đấu, đợi khi gặp Tần Tam Thế thì tôi chính là mắt trận thứ bảy của trận thất tinh bắc đẩu, tôi sẽ đánh cho Tần Tam Thế không biết trời trăng mây đất gì luôn!"
Hề Gia: "..."
Do dự một hồi, Hề Gia hỏi: "Anh có biết bây giờ tụi tôi đi lăng Thủy Hoàng để làm gì không?"
Bùi Ngọc hỏi lại: "Làm gì vậy?"
Hề Gia: "Đưa Tần Tam Thế quay trở về lăng Thủy Hoàng."
Bùi Ngọc sợ đến mức hai chân run cầm cập, trốn sau lưng Hề Gia: "Cái đệt! Tần Tam Thế đang ở gần đây sao?"
Hề Gia chỉ Tử Anh bên cạnh: "Đây, phía sau anh đó."
Bùi Ngọc: "!!!"
Lúc này, Bùi thần côn cuối cùng cũng ngậm miệng lại, co rúm trốn đằng sau Hề Gia mà không dám hé nửa lời.

Từ lâu hắn đã nghe sư phụ nói Tần Tam Thế kia có kiếm Thái A, Hòa Thị Bích, chưa kể Tần Tam Thế còn lại quỷ đạo hạnh hai ngàn năm, cho dù hắn là quỷ bình thường thì chỉ với kiếm Thái A và Hòa Thị Bích cũng có thể đem Bùi thần côn dợt thành một gậy.
Đi đến nửa đêm, cuối cùng cũng đến được lăng Thủy Hoàng.

Nhóm đại sư giới Huyền học căng thẳng nhìn Tần Tam Thế, sợ hắn đột nhiên hối hận rồi nhất thời bỏ trốn.

Nhưng Tử Anh không có chạy trốn mà đi đến trước mặt Hề Gia, cười đưa tay ra.
Hề Gia ngạc nhiên nhìn hắn.
Tử Anh nói: "Ta nghĩ rằng người ở đất nước của ngươi bắt tay như một nghi thức."
Hề Gia tỉnh ngộ rồi đưa tay ra.
Hề Gia nắm tay hắn, lúc bàn tay ấm áp cùng bàn tay lạnh lẽo cùng chạm vào, hắn hơi cúi đầu: "Cảm ơn ngươi."
Đột nhiên, Hề Gia cảm thấy lòng bàn tay mình có chút nóng dần lên làm cho cậu hơi nhíu mày, thế nhưng tay bị Tử Anh nắm chặt không nhìn thấy ra chuyện gì.

Tử Anh mỉm cười nhìn cậu hồi lâu rồi nói: "Lúc trước ta có nói ngươi có chút giống với một vị cố nhân của ta.

Hề Gia, ngươi có biết giống ai không?"
Hề Gia hỏi: "...Thủy Hoàng?"
Tử Anh đột nhiên cười rồi lắc đầu.
Hề Gia lại hỏi: "Phù Tô?"
Tử Anh lại cười lớn hơn rồi cũng lắc đầu.
Hề Gia không nghĩ được ai nữa, Tử Anh nghiêm túc nói: "Phụ hoàng yêu Phù Tô nhất, nhưng người được sủng ái nhất là Hồ Hợi.

Kỳ thực, chúng ta đều rất sủng hắn, Hồ Hợi lúc nhỏ rất đáng yêu, càng lớn càng đẹp trai cũng cực kỳ xuất chúng.

Mũi ngươi...!và hắn có chút giống nhau."
Hề Gia: "..."
Tử Anh dặn dò nói: "Ta không biết phụ hoàng có biết chuyện đại Tần đã diệt vong hay chưa, biết việc Phù Tô cùng Hồ Hợi đã chết trong tay Triệu Cao không.

Nếu sau này có cơ hội, ngươi tuyệt đối đứng xuất hiện trước mặt phụ hoàng.

Tuy nói rằng ngươi và Hồ Hợi có chút giống nhau, nhưng với tính tình của phụ hoàng thì sau khi người biết được chân tướng, lại nhìn thấy ngươi và Hồ Hợi giống nhau, nhất định sẽ không buông tha ngươi."
Hề Gia nói: "Nếu như Thủy Hoàng muốn giết ta, Tử Anh ngài nhất định sẽ ngăn cản."
Tử Anh mỉm cười nói: "Ta sợ rằng không đợi được đến ngày đó."
Hề Gia sửng sờ một hồi, hoàn toàn không được ý của Tử Anh.

Tiếp theo cậu thấy Tử Anh đi đến vùng hoang vu phía trước, đi khoảng 10m rồi đứng lại giẫm chân lên mặt đất.
Một tiếng nổ lớn vang lên, một bóng cung điện nguy nga hùng vĩ bay lơ lửng trên không.
Cung điện này chỉ là một cái bóng mờ nhưng khi Tử Anh bước lên tầng bậc thang.

Hắn từng bước từng bước đi tới một cái cửa đồng cao lớn.
Mọi người trong giới Huyền học đều nín thở.
Diệp Kính Chi nói nhỏ với Hề Gia: "Lăng Tần Thủy Hoàng dưới lòng đất, mà cái bóng này đã xuất hiện ở lăng Thủy Hoàng 321 năm trước."
Hề Gia cảm thấy loại loại thủ pháp quỷ quái này rất thần kỳ.

Cậu nhìn Tử Anh đi đến cái cửa chính bằng đồng kia, vươn tay muốn đẩy cửa.
Lúc này, người giới Huyền học không có phản ứng gì quá trớn, chỉ đơn giản là chuẩn bị xem Tần Tam Thế về nhà.
Tuy nhiên, cửa chính không hề chuyển động.
Tử Anh vươn hai tay đẩy cửa.
Cửa chính bằng đồng vẫn không có phản ứng.
Người giới Huyền học không khỏi kinh hãi.

Bùi Ngọc đứng bên cạnh Hề Gia nói nhỏ: "Đó không phải là nhà của hắn sao, sao lại không mở cửa được thế?"
Vốn dĩ Hề Gia không nghe lọt những điều này, cậu nhìn Tử Anh mà chỉ thấy một bóng người cô đơn đang đứng trước cánh cửa lớn.

Dưới cung điện nguy nga tráng lệ, Tử Anh giống một kẻ phàm nhân hèn mọn, hắn dùng hết sức đẩy cửa nhưng cánh cửa này không vì hắn mà dịch chuyển, thay vào đó cứ mãi đóng chặt.
Đẩy cửa mười lăm phút, Tử Anh từ từ buông tay, cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Hắn cầm móc cửa đầu thú* rồi nhẹ nhàng gõ lên."Tùng tùng..."
Tiếng gõ cửa nặng nề vang vọng giữa vùng hoang vu.
Tử Anh gõ từng tiếng từng tiếng, đó là một âm thanh cô tịch quạnh quẽ, hắn đứng trước cung điện cao lớn hùng vĩ không khác gì một kẻ qua đường.
Khi Tử Anh gõ đến tiếng thứ chín mươi chín, cửa chính vẫn đóng.

Hắn giơ tay lên định gõ tiếp tiếng thứ một trăm, nhưng khi tay mới giơ lên một nửa thì dừng lại.

Một lúc sau, Tử Anh bỏ tay xuống, móc cửa đầu thú bằng đồng được hắn nhẹ nhàng để lại vị trí ban đầu, Tử Anh đứng trước cửa chính, cúi đầu không nói tiếng nào.
Gió đêm thổi qua, một lúc sau hắn chậm rãi xoay người, nhìn Hề Gia nở nụ cười rồi cất bước đi xuống cầu thang.
Sau lưng hắn, ảo ảnh lăng Thủy Hoàng từ từ mờ đi, cánh cửa lạnh lẽo kia vẫn cứ đóng chặt, cũng không vì hắn mà hé ra một tia khe hở.
『Người phụ hoàng muốn gặp, chưa bao giờ là ta.』
Người phụ hoàng yêu thích nhất là Phù Tô, thương yêu nhất là Hồ Hợi.
Trong mắt của người, chưa từng có Tử Anh.
Tim Hề Gia có chút đau nhói, gió đêm thổi bay áo bào đen của Tử Anh, ánh trăng buông xuống, áo bào đen ánh lên một con rồng vàng.

Rồng vàng khẽ động dưới ánh trăng, mà khoảnh khắc này thật mỉa mai làm sao, rằng dù hắn là hoàng đế cũng không danh chính ngôn thuận, xưa nay chưa từng được phụ hoàng để vào mắt.
Hề Gia không khỏi hét lên: "Tử Anh!"
Tử Anh bước xuống ba bước rồi mỉm cười với cậu.
Đột nhiên, Hề Gia mở to mắt nhìn chằm chằm phía sau Tử Anh.
"Két két——"
Một âm thanh cổ xưa xuyên qua ngàn năm không gian thời gian vang lên giữa vùng hoang vu rộng lớn.
Tử Anh đột nhiên dừng bước, các thiên sư trong giới Huyền học ai nấy đều mở to mắt.
Cửa đồng từng chút hé ra một khe hở, hơi thở tang thương đáng sợ từ trong cửa lớn chậm rãi tràn ra, cơ thể Tử Anh khẽ run lên, hắn đứng yên tại chỗ không dám quay đầu lại nhìn.

Sau lưng hắn, một bóng người đen từ từ xuất hiện sau khe hở của cửa đồng.
Khuôn mặt của người kia được bóng tối của lăng Thủy Hoàng che giấu, không có cách nào thấy rõ.

Long bào đen huyền xinh đẹp rực rỡ, khí chất uy nghiêm không giận tự uy*, ngay khi bóng người này xuất hiện trong vùng hoang vu, sát khí ầm ĩ, tiếng xé gió đột ngột dừng lại.

Giữa bầu trời, mây đen vạn dặm phút chốc hội tụ.

Một luồng sấm sét màu máu từ trên không đánh xuống, Tử Anh lập tức quăng Hòa Thị Bích bên hông ra.
*Không giận tự uy: tả người tuy không tức giận nhưng vẫn có khí chất uy nghiêm, thường dùng cho những người có vị trí cao.
Hòa Thị Bích và luồng sấm màu đỏ va chạm trên không.
Ngay sau đó, Tử Anh nhanh chóng xoay người, vẫn không dám ngẩng đầu liếc nhìn người kia.
Lúc này, mọi người trong giới Huyền học lấy rương pháp bảo của mình ra, ai nấy đều căng thẳng, ngay cả Bùi Ngọc không đáng tin cậy cũng nghiêm túc hẳn ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân áo đen đột nhiên xuất hiện trong lăng Thủy Hoàng kia.
Diệp Kính Chi kéo Hề Gia ra phía sau mình để che chở.
Hề Gia nhìn chằm chằm vào người kia, muốn xem rõ tướng mạo của đối phương nhưng người này luôn giấu mình trong bóng tối nên không thể thấy rõ mặt.
Mây đen vẫn còn tụ trên không mãi không tan.

Trong lúc mọi người đang chú ý, nam nhân áo đen từ từ đưa tay về phía Tử Anh.

Ngay khi tay vừa mới ra khỏi lăng Thủy Hoàng, âm thanh xèo xèo từ tay gã giống như tiếng bị nướng chín, luồng khí đó từ tay gã hòa trong không khí.
Tử Anh không khỏi kinh ngạc nhìn cái tay này, cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn người đang ẩn trong bóng tối.
"Phụ hoàng!!!"
Tần Thủy Hoàng nắm chặt tay con mình rồi kéo vào.
Tác giả có điều muốn nói:
Đối với chúng tôi chỉ có tình cha con thôi...
Raine: Lâu lâu tâm sự
Không hiểu làm mấy chương về sử tưởng chán nhưng với mình thì lại thấy khá thú vị, kiểu như biết thêm đc sử nhà Tần ý.

Mọi người có thấy vậy không? Tuy có 1 số vấn đề là hư cấu nhưng đa phần đều dựa trên cơ sở người thật việc thật ấy nha.

Ngoại trừ Doanh Tử Anh thì thông tin khá ít chứ còn về những vấn đề khác thì được viết khá nhiều đấy..