Lục Thịnh vẫn chọc cô cười, không giống với anh thường ngày, Minh Tiểu Kiều biết anh phá vỡ hình tượng lạnh lùng là vì muốn cô vui vẻ.
Hiểu được điều này, cô lại im lặng đứng lên.
Lục Thịnh đối xử với cô rất tốt, trong lòng cô không phải là không có chút cảm động nào, anh đã trả giá như thế, sao cô lại không cảm động cơ chứ, có điều, cô không muốn nói ra.
Chính vì cô hiểu rõ nội tâm mình, bản thân cô là một con người lạnh lùng, nhưng khi đối diện với dáng vẻ thâm tình của anh, cô lại cảm thấy e ngại.
Cô sợ mình không kiểm soát được tình cảm, sợ mình lại làm tốt thương một người tốt, sợ rằng cuối cùng hai người lại trở thành người lạ.
Cho dù Tống Thành nói ra chuyện tình cảm của ba mẹ cô năm đó, quả thật, tình cảm của bọn họ dựa trên mưu mô, nhưng những gì cô chứng kiến bao năm qua, không thể vì những lời nói đó mà có thể thay đổi ngay được.
Thái độ của cô đối với tình yêu, vẫn như trước.
Lục Thịnh thấy cô bỗng nhiên im lặng, cảm thấy có gì đó không tốt lắm.
Anh đem cô ôm vào lòng, thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Tiểu Kiều, cho bản thân một cơ hội không tốt hay sao?”
Minh Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt của cô mang theo chút do dự, cũng có khủng hoảng.
Lục Thịnh biết, là cô đang kìm chế tình cảm của mình, thật ra cô đang bảo vệ bản thân.
Anh biết anh không nên kích thích cô, ngày hôm nay cô đã phải đón nhận quá nhiều chuyện, anh nên cho cô thời gian suy nghĩ.
Về phương diện khác, anh lo lắng tư tưởng của cô lại đi về lối rẽ.
Biết đâu về sau cô không mở lòng đón nhận tình yêu, mà lại tránh anh thì sao?
Điều này không phải không có khả năng.
Cho nên Lục Thịnh lựa chọn lúc người ta đang gặp khó khăn khiêu khích thêm một chút, có tác dụng là tốt.
“Minh Tiểu Kiều, em không phải là một người nhát gan, con người trước đây dũng cảm đứng lên dạy dỗ người khác khi họ nói sai đâu rồi, em không nhớ em làm gì anh trước đây sao?”
Mình Tiểu Kiều nói nhỏ: “Chuyện đó anh còn ghi hận bao lâu nữa? Lại tính toán chuyện cũ.”
Lục Thịnh: “Đây không phải trọng tâm, trọng tâm là dũng khí của em đi đâu hết rồi.”
Minh Tiểu Kiều cười lớn: “Sau này lớn lên, sẽ có rất nhiều thứ ghen tị, mới nghĩ ngày trước thật ngốc.”
Cô cười khiến người khác cảm thấy đau lòng, cô không có khái niệm tức giận tự trách bản thân, vài năm nay, cô ngụy trang cho bản thân, gặp người khác cười ba phần, dù không thích cũng phải cười, khi thấy trên mạng nói hươu nói vượn, cô rất muốn xắn tay áo lên chửi mắng họ.
Nhưng cô không thể, cô là nhân vật của công chúng, mọi người có yêu cầu rất cao đối với những người như cô.
Mà đối với một ngôi sao nữ, lại càng nghiêm khắc hơn.
Có thể sau này lớn hơn, cảm thấy mọi thứ không như mình tưởng tượng nữa.
Phản ứng của cô, không phải là điều Lục Thịnh muốn, anh ân cần giảng giải cho cô: “Không phải khi còn trẻ người ta thường làm những việc không suy nghĩ sao? Chả lẽ cả đời này cho tới già, em không nghĩ tới chuyện kết hôn?”
Minh Tiểu Kiều trả lời rõ ràng: “Đúng.”
Lục Thịnh ế rồi.
Giảng bài không thông, anh đành nghĩ cách khác.
Anh giống như chú chó to xác, cọ tới cọ lui trên vai cô, cọ đến mức Minh Tiểu Kiều đỏ bừng mặt mũi, phải dùng sức đẩy anh ra.
Lực Lục Thịnh lớn hơn cô nhiều, anh quyết tâm không dừng lại, căn bản cô không đẩy ra nổi.
“Anh làm cái trò gì thế!”
Minh Tiểu Kiều tức giận vỗ lên lưng anh một cái.
Vốn dĩ cô đang sốt ruột, cuối cùng lại dây dưa ở đây với anh.
Lục Thịnh đặt đầu lên vai cô, nhỏ giọng trả lời: “Em không đồng ý, anh không buông ra đâu.”
Minh Tiểu Kiều: “….Mặt mũi của anh đâu rồi?”
“Không có.” Lục Thịnh không biết xấu hổ trả lời: “Em cứ chạy mãi, mặt mũi để làm gì.”
Minh Tiểu Kiều: “….Anh đừng ép tôi, cho tôi thời gian, tôi sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục.”
Lúc này Lục Thịnh mới ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: “Thời điểm em đưa ra quyết định, nhất định phải nhớ rõ, ngàn vạn lần đừng thương hại, nếu như không phải kết quả anh mong muốn, anh thực sự không chịu nổi.”
Minh Tiểu Kiều: “…….”
Đây là uy hiếp cô đó hả?
Lục Thịnh: không, đây chính là anh bán thân.
Cuối cùng Lục Thịnh đưa Minh Tiểu Kiều tới cửa nhà, Minh Tiểu Kiều đứng ở cửa nhìn anh: “Bây giờ tôi muốn ở một mình, anh đừng vào trong.”
Lục Thịnh: “Được.”
Anh có chút mất mát.
Nhưng Minh Tiểu Kiều quyết tâm để anh ở ngoài cửa.
Anh đứng ngoài cửa trong chốc lát, biết hôm nay chưa nhận được câu trả lời, đành lủi thủi ra thang máy.
Thang máy mở ra, anh và người đứng trong thang máy mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Người trong thang máy là Mạnh Nghệ San.
“Sao em lại ở chỗ này?” Lục Thịnh ngạc nhiên hỏi, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi, chẳng lẽ tình cảm của cô ấy và Minh Tiểu Kiều đã đạt tới mức độ này, có thể tùy tiện tới nhà của nhau ư?
Mạnh Nghệ San cũng rất ngạc nhiên: “Cái này em nên hỏi anh mới đúng? Em sống ở đây mà, anh tới đây làm gì?”
Cô nàng vừa nói, vừa bước ra khỏi thang máy, liếc nhìn cửa nhà Minh Tiểu Kiều, lại chế nhạo Lục Thịnh: “Anh tới đây tìm Tiểu Kiều sao?”
“Em ở chung nhà với Tiểu Kiều?” Lục Thịnh không thể tin nổi, phải hỏi cho chắc.
Mạnh Nghệ San: “Không, em ở bên cạnh.”
Sau đó cô thuận tay chỉ nhà bên cạnh.
Lục Thịnh nhìn theo, quả nhiên là phòng bên cạnh.
Anh suy nghĩ một lúc, quyết định nói với Mạnh Nghệ San: ‘Nhà em đang ở, anh mua.”
Mạnh Nghệ San: “…….”
Cảm giác bị ngập cơm chó mà chết.
Cô xem thường anh: “Em từ chối.”
Lục Thịnh còn cảm thấy kinh ngạc hơn: “Là bạn thân nhiều năm, mà ngay cả em cũng không giúp đỡ anh sao?”
Mạnh Nghệ San: “……..”
Lại cơm chó!!!
Bạn thân đại gia! Vừa nghe tới hai chữ bạn thân, trong lòng cô nagf khá hốt hoảng.
Cô không thèm để ý Lục Thịnh nữa, trực tiếp bước về nhà mình.
Nhưng khi cô vừa mới cầm chìa khóa định mở cửa, thì một bàn tay to lớn cướp lấy chìa khóa.
Cô tức giận nhìn người đó: “Anh đang ăn cướp!”
Lục Thịnh không biết xấu hổ: “Anh cho em thuê chỗ này để ở, bây giờ em trả lại cho anh.”
Mạnh Nghệ San: “Không trả.”
“Anh sẽ bảo chủ nhà chuyển em xuống dưới.”
Mạnh Nghệ San: “……….”
Anh có tiền anh muốn làm gì cũng được, tức quá mà!
Lục Thịnh thấy cô bắt đầu buông lỏng, anh nhanh chóng đánh phủ đầu: “Anh sẽ giới thiệu bạn trai cho em, cam đoan sẽ khiến em vừa lòng, tuyệt đối không để mẹ em có lý do đuổi em ra khỏi nhà!”
Mạnh Nghệ San tức giận muốn gào lên: “Ai muốn anh giới thiệu bạn trai, với lại em dọn ra ngoài ở, chứ không phải bị đuổi ra khỏi nhà.”
Lục Thịnh: “Thế sao.”
Thiếu chút nữa Mạnh Nghệ San tức hộc máu, nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý với anh.
Đương nhiên cô không biết rằng Lục Thịnh đang sốt ruột.
“Mở cửa! Em muốn vào dọn đồ.”
Lục Thịnh vui vẻ mở cửa, sau khi vào nhà còn quan sát một lượt, rồi kết luận: “Hơi nhỏ, trang trí cũng không ra sao, ở tạm hai ngày là được rồi.”
Mạnh Nghệ San: haha, để người già như anh ở chỗ này thì thật có lỗi.
Cô nàng ở chỗ này không lâu, đồ đạc không tính là nhiều, nhanh chóng dọn vào hai chiếc valy.
Lục Thịnh gọi trợ lý tới giúp Mạnh Nghệ San chuyển nhà, thuận tiện mang công việc tới đây.
Trợ lý đen mặt, boss chuyển nhà?
Tới khi bao lớn bao nhỏ ở trước mặt anh ta, anh ta lại càng khó hiểu?
Tuy rằng khu này cũng không tệ, phòng ở chỗ này cũng rộng một trăm mét vuông, nhưng so với ngôi nhà cao cấp của Lục Thịnh thì còn thua xa.
Nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Lục Thịnh, trợ lý không khỏi cảm thán một câu, quên đi, anh ta không hiểu thế giới của kẻ có tiền.
Minh Tiểu Kiều vào nhà, lập tức lăn trên giường, trong lòng còn đang suy nghĩ nên không để ý đến tiếng động ở bên ngoài.
Lòng cô rối loạn, nằm không nhúc nhích, đại khái chuyện vừa xảy ra đã kích thích cô, làm tinh thần cô mệt mỏi, ngủ quên trên giường.
Trời vừa chập tối, Minh Tiểu Kiều bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.
Không biết ai đến tìm cô vào giờ này, cô mới chuyển tới đây, chỉ có những người ở phòng làm việc mới biết.
Hay là Tống Thành tới tìm cô để đi làm việc?
Cô lấy lại tinh thần, đứng dậy mở cửa, nhưng người đứng ở bên ngoài lại là Lục Thịnh.
Anh giơ túi rau xanh lên, thoải mái nói với cô: “Buổi tối vui vẻ, anh đoán em chưa ăn cơm nên tới nấu cơm cho em.”
Minh Tiểu Kiều: “……Anh, anh vẫn chưa đi sao?”
Lục Thịnh gật đầu.
Trong phút chốc, Minh Tiểu Kiều không biết phản ứng như thế nào.
Anh luôn đối xử tốt với cô như vậy, lại càng khiến cô cảm thấy áp lực.
Nhưng hiện tại, trình độ mặt dày của Lục Thịnh đã lên một tầm cao mới, thấy Minh Tiểu Kiều không nói gì, anh tự ý chen chân vào nhà, chân dài một bước bước qua, sau đó hướng tới phòng bếp.
“Đói bụng chưa? Em đợi một lát nhé, anh xong ngay đây.”
Minh Tiểu Kiều đứng phía sau anh định động tay động chân, vài giây sau lại hạ tay xuống.
Thực ra mà nói, cô không phải tượng gỗ, giấc ngủ vừa rồi không làm cô khá lên được, ngược lại còn đau đầu hơn.
Lục Thịnh tới đã làm di dời sự chú ý của cô, khiến cô cảm thấy khá hơn.
Tình cảm phức tạp trong lòng cô đối với anh cũng tăng lên.
Cô đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Lục Thịnh thành thạo nấu ăn, thân hình cao lớn đang bận rộn.
Thật sự rất ấm áp.
Cô cứ nhìn anh như vậy, nhìn đến ngẩn ngơ.
Lục Thịnh đưa lưng về phía cô, khóe miệng nở nụ cười.
Anh cảm nhận được ánh mắt của cô trên người anh, anh cảm thấy với ánh mắt như thế này, cô nói cô không có tình cảm thì ai sẽ tin?
Chỉ khi có tình cảm, mới có thể nhìn chăm chú như vậy.
Đang lúc anh vui mừng hớn hở muốn hát một bài nhân lúc tâm tình đang vui vẻ, thì di động của Minh Tiểu Kiều vang lên.
Cô giật mình, nhanh chân vào phòng ngủ lấy điện thoại.
Nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình, cô có phần ngạc nhiên.
Là Thẩm Trọng gọi tới.
Trước kia cô từ chối anh ta, anh ta có gọi tới, cô tiếp tục từ chối, về sau đã không liên lạc, trải qua nửa năm, cô và Lục Thịnh đính hôn, hai người càng không liên lạc.
Sao bây giờ anh ta lại gọi điện thoại tới?
Cô nhận điện thoại: “Alo, Thẩm Trọng.”
Lục Thịnh đang hăm hở bưng đồ ăn ra bàn dựng lỗ tai lên nghe.
Thẩm Trọng? Cái tên đáng ghét đó, Minh Tiểu Kiều vẫn liên lạc với anh ta?
Mặt mũi Lục Thịnh lập tức trở nên nghiêm trọng, ngón tay vô thức vuốt ve chén bát, sau đó đi tới cửa phòng Minh Tiểu Kiều nghe trộm.
Thật ra anh không cần làm thế, căn bản Minh Tiểu Kiều không đóng cửa phòng, rất quang minh chính đại nói chuyện cùng Thẩm Trọng.
Dù sao cũng không có chuyện gì lớn.
Thẩm Trọng gọi điện tới là muốn nhờ cô giải thích với người nhà.
Minh Tiểu Kiều thật sự rất nghi ngờ: “Vì sao phải giải thích? Lại còn phải là tôi giải thích? Không phải nên là anh sao?”
Lúc trước cô từ chối Thẩm Trọng, nhưng cũng không nói gì với người lớn trong nhà anh ta, còn anh ta thì trải qua khoảng thời gian khó khăn.
Thẩm Trọng thấp giọng nói chuyện, hiển nhiên là tâm tình không tốt: “Thật sự xin lỗi Tieur Kiều, đều là do tôi, cho nên em mới gặp phải hoàn cảnh khó khăn như vậy.”
Minh Tiểu Kiều: “???”
“Anh nói rõ ràng ra được không, tôi không hiểu lắm.”
Thẩm Trọng càng thêm phần chán nản: “Lúc trước dùng thủy quân để lộ chuyện tình cảm của em và Lục Thịnh, thật sự xin lỗi, nếu không phải vì chuyện này, em đã không phải ở cùng Lục Thịnh.”
Minh Tiểu Kiều càng cảm thấy khó hiểu, cô nhớ lại chuyện anh ta nói, khi ấy Lục Thịnh đã cố gắng kiểm soát tình hình, nhưng không hiểu sao còn rất nhiều thủy quân nhảy ra khiêu chiến.
Cô nhớ khi ấy Tống ngôn có đi điều tra, và người bỏ tiền ra thuê thủy quân là một đại tiểu thư họ Tống, cô đã nghĩ mãi mà không ra rằng mình đã đắc tội với người nào họ Tống.
Đương nhiên, cô không nghĩ ra ai cả.
Mọi việc đã qua rồi, sao Thẩm Trọng lại nhắc tới.
Hơn nữa, anh ta cảm thấy cô và Lục Thịnh ở cùng nhau là do việc này sao?
Và đám thủy quân đó và Thẩm Trọng có liên quan sao?
“Vị Tống tiểu thư kia, là vì anh cho nên mới mua thủy quân?”
Thẩm Trọng nghe cô nói vậy, trong lòng lại thêm buồn rầu.
“Thật sự xin lỗi, tôi cũng vừa mới biết, Tống Phỉ lại cư nhiên làm ra chuyện như vậy.”
Thẩm Trọng cười khổ, nói: “Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, tôi vẫn coi cô ấy là bạn thân… Không nghĩ rằng cô ấy tức giận chuyện tôi theo đuổi em, lại còn mua thủy quân bôi đen em, còn hại em và Lục Thịnh.”
Minh Tiểu Kiều: “……”
Có phải nam nhân đều ngu ngốc như thế? Lại thêm một cô bạn thân!!