Minh Cảnh Hoằng nhìn Minh Hoài Văn ngồi bên cạnh, rồi lại nhìn Minh Tiểu Kiều, lưỡng lự hỏi cô: “So với anh ấy thì chị thích ai hơn?”
Minh Tiểu Kiều run sợ, liếc nhìn Minh Hoài Văn ngồi bên cạnh, thấy cậu em trai đang trừng mắt với mình, ý nói: chị dám nói xem!
Minh Tiểu Kiều: “……”
Một đứa nhóc hơn mười năm tuổi đi so đo với một đứa sáu bảy tuổi.
Cô lườm lại cậu em trai, sau đó cười tủm tỉm với Minh Cảnh Hoằng: “Chị thích Cảnh Hoằng nhất.”
Minh Cảnh Hoằng trở nên vui vẻ, ra sức cọ tới cọ lui trong ngực cô.
“Hừ.”
Bên tai truyền tới một tiếng giận dỗi, Minh Cảnh Hoằng ghé mắt nhìn, thì thấy Minh Hoài Văn đang nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường.
Tên nhóc nhỏ con này bị chọc giận rồi, cũng ra sức nhìn lại, còn lớn tiếng nói một câu: “Anh trai thật đáng ghét.”
Minh Hoài Văn lập tức nói lớn: “Em nói cái gì?”
Minh Cảnh Hoằng không yếu thế đáp lại: “Anh trai thật đáng ghét.”
Minh Hoài Văn giận run người, nhóc con này thật hùng hồn!
Tiểu Văn đứng lên, vừa định dạy dỗ Minh Cảnh Hoằng một trận, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên: “Cảnh Hoằng, xin lỗi anh ngay.”
Hứa Tĩnh Lâm đang đứng trong phòng bếp, vừa rồi câu nói lớn tiếng kia của Minh Cảnh Hoằng đã lọt vào tai bà, làm bà đang dở tay xào rau phải chạy ra xem tình hình.
Luc Thịnh thấy thế cũng chạy ra cửa phòng bếp.
Minh Cảnh Hoằng thật sự oan uổng, vừa nhìn thấy Hứa Tĩnh Lâm một cái là là nước mắt tự động trào ra.
Minh Hoài Văn đành phải nở nụ cười.
Đứa bé này còn dám trưng ra bộ mặt vô tội á?
Rốt cuộc ai mới là người bị mắng?
Minh Tiểu Kiều thở dài, đứng sau lưng Minh Cảnh Hoằng an ủi cậu nhóc, ôm cậu nhóc chặt một chút: “Cảnh Hoằng ngoan nào.”
Sau đó cô nhìn về phía Hứa Tĩnh Lâm: “Dì Lâm, không có việc gì đâu?”
Đương nhiên Hứa Tĩnh Lâm sẽ lo lắng, bà đau lòng cho con trai mình, nhưng……
Minh Chính Trí nói: “Mấy đứa nhỏ cãi nhau thôi mà, không sau đâu, anh em nó cãi nhau thế này là còn tốt đấy.”
Hứa Tĩnh Lâm lườm Minh Chính Trí một cái, sau đó mới quay về phòng bếp nấu ăn.
Dù sao bà cũng biết, những năm gần đây Minh Tiểu Kiều rất có thành kiến với bà, cũng không thể thân thiết với Minh Cảnh Hoằng như với Minh Hoài Văn được.
Lục Thịnh đã định nấu ăn một mình, không nghĩ Hứa Tĩnh Lâm vẫn quay lại phòng bếp.
Chị không phải là chị của em sao? Sao lại đứng về phía thằng nhóc đó?
Minh Hoài Văn ngồi xuống, không thèm để ý tới cô nữa.
Minh Tiểu Kiều biết cậu giận dỗi, dù sao những năm này cậu nhóc chỉ có cô là người thân duy nhất, còn Minh Chính Trí đã có con riêng và vợ riêng.
Khi Minh Chính Trí vừa sinh ra đã được mang về nhà họ Minh, Hứa Tĩnh Lâm đương nhiên sẽ trở thành mẹ kế, người ta nói đứa trẻ nhỏ như thế sao lại ghi trong lòng được, nhưng cậu nhóc lại biết hết thảy.
Dù sao thì cũng không phải là mẹ ruột.
Đối với vấn đề này, Minh Tiểu Kiều tự nhận bản thân mình có trách nhiệm rất lớn.
Cô căm thù Hứa Tĩnh Lâm, cảm thấy mẹ mình vì người đàn bà này mà phải chết, mà đến ba mình cô cũng không thể dựa dẫm vào được.
Hơn nữa khi còn nhỏ, cô hay bị người khác xúi giục, luôn cảm thấy người đàn bà này sẽ phá hỏng tình thân của chị em cô.
Cho nên khi còn nhỏ cô giống như một con nhím con, đem phần dịu dàng tốt bụng dành cho em trai mình, che chở nó, còn những chiếc gai nhím kia hướng về người ngoài, lúc nào cũng lo sợ có người hãm hại em trai.
Quá che chở em trai cũng tạo nên tính cách của nó, mọi hành động của cô đều ảnh hưởng đến Minh Hoài Văn mới chỉ sáu tuổi, dần dần Minh Hoài Văn có tính cách càng giống cô.
Huống chi Hứa Tĩnh Lâm cư xử rất đúng mực, từ trước tới nay đối xử với chị em cô không xa không gần, sẽ nấu cơm cho chị em cô ăn, nhưng cũng không quá quan tâm.
Mà Minh Chính Trí không phải là người nuông chiều con cái quá đà, ngay đến bản thân ông cũng giống như một đứa trẻ. Sau khi Cảnh Hoằng được sinh ra, ông lại có thêm một đứa con nên mọi sự chú ý đều đặt lên đứa trẻ, Minh Hoài Văn lại đang ở thời kỳ phản nghịch cho nên lại càng thân thiết với Minh Tiểu Kiều.
Trước đây, Minh Tiểu Kiều không cảm thấy có gì không tốt, khi ấy cô cũng chưa biết chân tướng sự việc, cho nên cũng coi đứa nhỏ của Minh Chính Trí và Hứa Tĩnh Lâm không tốt, chỉ ước gì Minh Hoài Văn cách xa bọn họ một chút, cho đến khi biết được chân tướng sự thật, cô cố gắng không đẩy xa khoảng cách của mọi người.
Nhưng giải quyết như thế nào cho ổn thỏa thì cô chưa nghĩ ra.
Một bên đau đầu, một bên ôm ấp Minh Cảnh Hoằng, nhỏ gióng hỏi bên tai: “Vì sao Cảnh Hoằng không thích anh trai?”
Minh Cảnh Hoằng thút thít trả lời: “Vì anh trai không tốt.”
Ánh mắt Minh Hoài Văn trở nên hung dữ.
Trong lòng Minh Tiểu Kiều thở dài, tiếp tục hỏi cậu nhóc: “Không tốt chỗ nào?”
Minh Cảnh Hoằng không nói gì, chỉ thút thít lau nước mắt, bộ dạng rất oan uổng.
Minh Hoài Văn hừ một tiếng.
Đầu cô ngày càng đau, lại nhìn Minh Chí Trí cười một cái.
Đúng là không trông cậy vào ông được cái gì cả.
Không chừng trong lòng ông còn cảm thấy tình cảnh này của mấy đứa nhỏ nhất định là rất hòa thuận.
Ông luôn cảm thấy, con trẻ trong nhà càng náo nhiệt thì tình cảm càng tốt.
Không biết là ăn khớp nhau ở chỗ nào.
Cô muốn an ủi Minh Hoài Văn nhưng trong lòng lại có một đứa trẻ đang thút thít khóc lóc, trong phút chốc cô có cảm giác thật mệt mỏi.
Cô chỉ có thể nói với Minh Cảnh Hoằng: “Nếu như anh trai làm sai chuyện gì, thì anh cũng có thể giải thích cho Cảnh Hoằng hiểu, nhưng trước tiên Cảnh Hoằng phải nói cho chị biết anh đã làm sai chuyện gì? Có phải anh bắt nạt em không? Em không nói chị cũng không biết anh đã làm sai chuyện gì?”
Minh Hoài Văn khó hiểu nhìn cô: em đã làm sai chuyện gì cơ chứ?
Minh Tiều Kiều trừng mắt nhìn lại: Ngồi yên, lát nữa chị sẽ nói cho em biết.
Minh Hoài Văn lại càng tức giận.
Minh Cảnh Hoằng do dự, chui vào lòng Minh Tiểu Kiều nói nhỏ: “Anh làm ông nội tức giận, khiến ba bị bệnh.”
Đây là nguyên nhân chính, bình thường cậu nhóc cảm thấy được ở cũng anh trai rất vui.
Cho tới khi sự việc xảy ra, cậu nhóc càng thương ba, thương chị gái.
Chị gái lại đi theo anh trai rời khỏi nhà, lại không thèm liếc mắt nhìn cậu nhóc một cái nào.
Ba vì thế mà đổ bệnh, nhưng vẫn nhắc đến anh chị, thậm chí còn bị phạt, mẹ cũng không vui vẻ.
Cậu nhóc biết tất cả những điều này xảy ra là vì anh trai đánh nhau ở ngoài.
Đánh nhau là không đúng.
Nghe thấy nhóc con nói, ngược lại Minh Tiểu Kiều cảm thấy nhẹ nhõm, quả nhiên là vì chuyện này.
Chuyện này đúng là rất xúc động, thái độ ông nội khi ấy không thể không khiến người khác thêm giận được.
Cậu đã tích cóp sự giận dữ này trong nhiều năm liền, bây giờ đúng dịp được bùng nổ, nên mọi chuyện cứ thế xảy ra.
Minh Tiểu Kiều: “….”
Quả nhiên Tiểu Văn nhà mình vẫn còn là trẻ con, không biết nên nói gì trong trường hợp như thế này. Ở tình huống này nói một câu xin lỗi thì chết à?
Minh Hoài Văn không nói gì, lúc này Minh Chính Trí lại lên tiếng: “Cảnh Hoằng, anh trai con cũng không phải cố ý làm thế… hơn nữa anh con có nỗi khổ riêng, ba cũng làm sai rồi, con không thể trách anh trai như thế được.”
Minh Cảnh Hoằng nghe xong lời ba nói, lại càng cảm thấy oan ức.
Ba theo phe anh trai.
Cậu nhóc lại càng chui vào lòng Minh Tiểu Kiều, không nói gì nữa.
Minh Tiểu Kiều nói với Minh Chính Trí: “Không phải lỗi của ba, ba nhận vào người làm gì chứ.”
Rồi cô lại nhìn Minh Hoài Văn: “Chuyện em đánh nhau là sai rồi, còn yêu sớm, lại càng thêm tội.”
Minh Hoài Văn: “……”
Cậu kiên quyết nói: “Em không yêu sớm.”
Minh Tiểu Kiều bắt bẻ cậu nhóc: “Nhưng em đã sớm có tư tưởng rồi, nếu không làm sao có sự việc này xảy ra, không chừng em đã sớm yêu đương với con gái người ta rồi cũng nên.”
Minh Hoài Văn:”………..”
Cậu nhóc tức giận nghĩ ngợi, không phải sau chuyện này tình yêu đầu đời của cậu đã bị chết ngay từ trong trứng nước đó sao.
Minh Tiểu Kiều đang chờ cậu em giải thích, bỗng nhiên Minh Chính Trí lên tiếng: “Tiểu Văn, con…. con yêu sớm?”
Đúng là ông chưa biết chuyện này.
Khi đó ông cụ Minh nổi giận đùng đùng, nói là Minh Hoài Văn đánh nhau ở trường, cũng không nói nguyên nhân vì sao.
Lại không nghĩ tới con trai mình đánh nhau vì ghen tuông với cậu trai khác.
Minh Hoài Văn có trăm cái miệng cũng không giải thích được, chị gái và ba giống như hổ rình mồi chằm chằm để ý cậu, mặt cậu đỏ bừng lên.
Cậu nhóc nhăn nhó, mạnh dạn đứng dậy, cúi đầu chín mươi độ nói: “Đánh nhau là con đã sai rồi, con xin lỗi.”
Minh Cảnh Hoằng ở trong lòng Minh Tiểu Kiều giống như bừng sáng, mở hai mắt nhìn.
Minh Hoài Văn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, làm thêm biểu cảm nhe răng trợn mắt, khiến cậu nhóc sợ hãi chui tọt vào lòng Minh Tiểu Kiều.
Minh Tiểu Kiều chán nản.
Đứa nhóc này, chị đang giúp em làm hòa mối quan hệ mà, em đừng có phá phách như thế có được không?
Minh Hoài Văn còn không biết chị gái mình đang gào thét trong lòng, cứ nghĩ nói xin lỗi là xong, sau đó thản nhiên ngồi xuống.
Vừa đặt mông xuống ghế thì nghe thấy chị nói: “Minh Hoài Văn, có phải em đã quên chuyện gì rồi không?”
Minh Hoài Văn: “Em có quên cái gì đâu ạ?”
“Còn chuyện yêu đương sớm?”
Minh Hoài Văn: “….”
Cậu tuyệt đối không cố ý đâu.
Rõ ràng không phải vì chuyện này mà, giờ lại mang ra làm cái cớ.
Minh Chính Trí khoát tay, nói: “Hoài Văn đã mười lăm tuổi rồi, có tình cảm với bạn nữ cũng là bình thường, nhưng nghe ba nói này Tiểu Văn, về sau không được vì chuyện này mà đánh nhau với người khác.”
Minh Hoài Văn: “Con biết rồi ạ.”
Có một ông bố lâu lâu mới khai sáng cho con trai như thế này.
Minh Tiểu Kiều: “…..”
Tâm tính lương thiện thật mệt mỏi, một người ba ngốc nghếch, một cậu em trai cũng ngốc nghếch nữa. Theo chân hai người bọn họ đúng là không lúc nào không mệt mỏi.