Từ đầu tới cuối Hứa Tĩnh Lâm rất bình tĩnh, ánh mặt khi chạm mắt với Minh Tiểu Kiều cũng không có nhiều biến hóa, chỉ nói: “Ba cũng không hy vọng con nghĩ nhiều.”
“Con biết.” Minh Tiểu Kiều nói. ” Chính vì ba không nói nên con mới nghĩ nhiều.”
Hứa Tĩnh Lâm vừa nghe đã hiểu câu nói này, bà ta nói như thế là để cho Minh Chính Trí nghe.
Dù là bên trong hay bên ngoài, Minh Chính Trí đều che chở bảo bối của bản thân mình là các con, nhưng trước mặt Hứa Tĩnh Lâm, Minh Tiểu Kiều cảm thấy ông có chút thành thực hơn.
So với ông thì cô kiên cường hơn nhiều.
Hứa Tĩnh Lâm liếc nhìn Minh Chính Trí, ông thản nhiên nói: “Cũng không có gì, năm đó con bị bệnh bạch cầu, ba mẹ con không có đủ tiền chưa chạy, nên về xin ông con, về sau con cũng tự đoán được rồi.”
Một câu đơn giản đã đoán đúng ý của Minh Tiểu Kiều.
Minh Chính Trí khẩn trương ngẩng đầu nhìn con gái.
Minh Tiểu Kiều làm như không có gì, chỉ gật đầu nói: “Thế ư? Chỉ có thế này thôi sao?”
Minh Chính Trí: “Tiểu Kiều…….”
“Ba, con muốn biết tất cả mọi việc.” Minh Tiểu Kiều kiên định nói.
Minh Chính Trí mấp máy môi, nhưng vẫn không nói gì.
Hứa Tĩnh Lâm nói: ” Một mặt là cứ che dấu con bé cũng không tốt, Tiểu Kiều đã trưởng thành rồi, có suy nghĩ của riêng mình, ông không thể áp đặt suy nghĩ của bản thân cho con bé mãi như thế được.”
Minh Chính Trí suy sụp, nói: ” Đã là chuyện của quá khứ cả rồi, nói ra đâu có ích gì?”
“Chuyện quá khứ đều có dấu vết lưu lại, không đơn giản chỉ là chuyện quá khứ, ba, con hy vọng ba có thể nói cho con biết.”
Minh Chính Trí yên lặng một lúc lâu, sau đó cũng mở miệng nói chuyện.
Kỳ thật, mọi chuyện cũng rất đơn giản. Khi mới sinh ra, Minh Tiểu Kiều đã phải nằm viện, chẩn đoán là bệnh bạch cầu, tủy sống của Minh Chính Trí và Kiều Nhân Văn đều không thích hợp, cuối cùng nghĩ đến việc trở về nhà cầu xin ông cụ Minh, nhưng dù có quỳ xuống cầu xin thì cũng không được.
Chỉ có một câu nói, chỉ khi Kiều Nhân Văn và Minh Chính Trí ly hôn, thì bọn họ sẽ lo những việc còn lại.
Vừa vặn khi ấy Kiều Nhân Văn mang bầu, mà Minh Chính Trí lại là người không có chủ kiến, đối mặt với tình huống khó quyết định như thế này, ông ăn ngủ không yên, lo lắng suốt mấy ngày liền.
Cuối cùng vẫn là do Kiều Nhân Văn đưa ra quyết định.
Ly hôn.
Vì thế Minh Chính Trí liền quay lại nhà họ Minh, đưa giấy ly hôn cho ông cụ Minh nhìn, làm tất cả các cam đoan, cũng như đáp ứng tất cả điều kiện.
Sau đó bệnh tình của Minh Tiểu Kiều đều nhờ vào cuống rốn của Minh Hoài Văn mà điều trị, cho tới khi khỏi bệnh thì Kiều Nhân Văn đã xảy ra chuyện, Hứa Tĩnh Lâm cũng được đưa vào cửa nhà họ Minh.
Khi nhắc lại về thời điểm đó, Minh Chính Trí mang đầy sám hối và áy náy. Mặc dù quyết định là do Kiều Nhân Văn, nhưng khi ấy bà thực sự hy vọng Minh Chính Trí mang đứa nhỏ về để nói chuyện với gia đình, sau đó cùng bà bước tiếp.
Nhưng ông cụ Minh và bà cụ Minh nói một đằng làm một nẻo, cứ như thế mà sắp xếp hôn nhân của Minh Chính Trí.
Mà chuyện này Minh Chính Trí không dám nói cho Kiều Nhân Văn.
Vốn dĩ ông chỉ nghỉ là giả vờ kết hôn, chờ tới khi Minh Tiểu Kiều xuất viện, ông liền mang theo hai đứa nhỏ trở về với Kiều Nhân Văn.
Bởi vì ông sợ Kiều Nhân Văn không chấp nhận được sự thật này, mà thái độ của ông cụ Minh cũng rất cứng rắn, ông kết hôn với người khác chính là điều kiện tiên quyết để cứu con gái, trừ điều đó ra thì không còn điều gì để thương lượng được nữa.
Minh Chính Trí cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác nữa.
Ông và Kiều Nhân Văn là hai loại người khác nhau, ông không biết rằng, trải qua nhiều năm cuộc sống khốn khó, hối hận cắm rễ trong lòng bà đã lâu, sớm đã hình thành cái gai, đến cuối cùng bà cũng sụp đổ.
Canh bạc bà đã vất vả đánh đổi để đi tới hôn nhân, hy vọng được gả vào nhà giàu để có cuộc sống thư thái hơn chút.
Minh Chính Trí lại quá vu vơ dại khờ, nghĩ rằng Kiều Nhân Văn còn ở bệnh viện điều trị, tự mình gạt bỏ ý kiến của bà, đợi sau khi Minh Tiểu Kiều phẫu thuật một thời gian, mọi thứ sẽ đi về quỹ đạo ban đầu.
Lại quên mất rằng mẹ ông cũng là một người cổ hủ, đem hết mọi chuyện nói cho Kiều Nhân Văn, khiến cho bà mất hết hy vọng.
Sau đó, áp bức bà tới bức đường cùng, vốn dĩ tinh thần bà đã không ổn định, hơn nữa lại mới sinh xong, chuyện đả kích đến tai, khiến cho bà bỏ cả bản thân mình.
Nói xong hết điều này, Minh Chính Trí khẩn trương nhìn Minh Tiểu Kiều, chú ý phản ứng của cô, có chút ngốc nghếch nói: ” Tiểu Kiều, đây đều là đầu đuôi câu chuyện… Con đừng nghĩ nhiều nhé.”
Minh Tiểu Kiều im lặng cười cười, vỗ nhẹ lên cánh tay ông, sau đó nói: “Con không sao, mấy năm nay ba đã vất vả nhiều rồi.”
Đôi mắt Minh Chính Trí đỏ ngàu, nói năng lộn xộn: “Ba không vất vả… ba không vất vả xíu nào cả, đều là do ba không tốt, là ba vô dụng nên mới có kết cục thế này.”
Ông cúi thấp đầu, tự cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Ông vẫn luôn biết bản thân không đủ thông minh, tính tình không đủ dứt khoát cho nên mới dẫn đến nhiều việc hỏng bét, chính là khi mọi chuyện sắp xảy đến thì ông vô cùng quyết tâm, nhưng khi chuyển đến tay, mọi thứ với ông đều trống rỗng.
Minh Tiểu Kiều mím môi, chỉ nhẹ nhàng vỗ tay an ủi ông.
Minh Chính Trí không nhịn được quay mặt đi, không muốn cho cọn gái nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của mình.
Một lúc sau, Hứa Tĩnh Lâm mới đưa Minh Chính Trí rời đi,
Minh Tiểu Kiều đứng ở cửa tạm biệt hai người, sau đó gọi điện thoại cho Lục Thịnh: “Anh đang ở đâu?”
Lục Thịnh bên kia rất đắc ý trả lời: “Anh đang ở bãi đỗ xe. Em mau tới đây, anh chờ!”
Minh Tiểu Kiều khá ngạc nhiên, tiện đà cười lớn, nhanh chóng bỏ lo lắng sang một bên, đi bộ tới bãi đỗ xe của khách sạn.
Tới bãi đỗ xe, chiếc xe của Lục Thịnh tiến tới bên cạnh cô, anh hạ tấm kính xuống, lộ ra khuôn mặt điển trai nhưng đầy vẻ lưu manhmanh: “Quý cô, có muốn đi nhờ xe không?”
Minh Tiểu Kiều nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ, sau đó kéo cà vạt anh, đưa anh đến gần, chủ động hôn thật sâu.
Lục Thịnh bị sự chủ động của cô làm cho bất ngờ.
Anh định ôm cô thì cô lại nhanh chóng đẩy anh ra.
Cô nhìn anh cười một cách quyến rũ, liếm nhẹ khóe môi, giọng nói đầy mê hoặc: “Đi nào, về nhà chứ?”
Anh không nói hai lời, chân đạp ga, nhanh chóng đưa Minh Tiểu Kiều đi.
Tuy không phải siêu xe, nhưng vẫn mang khí chất riêng, oanh tạc hai bên đường, khiến xung quanh nghĩ rằng: đây là chiếc xe không thể động vào.
Minh Tiểu Kiều mở cửa kính xe, tùy ý để gió tạt vào mặt.
Minh Tiểu Kiều nhìn thấy, không nhịn được nói: “Đóng cửa vào, bên ngoài rất lạnh.”
Minh Tiều Kiều từ chối: “Không cần đâu, em cần bình tĩnh một chút.”
Lục Thịnh: “……Không cần bình tĩnh.”
Lòng anh như lửa đốt, một lòng hướng về ngôi nhà kính yêu, trong thang máy anh không nhịn được ôm chầm lấy cô.
Hiếm thấy Minh Tiểu Kiều không đẩy anh ra, nếu như ở bên ngoài anh dám làm thế thì đã bị ăn một cái tát rồi.
Trong mắt Lục Thịnh hướng về con số đang nhảy trong thang máy, căn bản không để ý đến chuyện khác.
Hai người trời sinh một đôi, một người nhàn nhã, một bên thất tha thất thểu bước ra từ thang máy, thật vất vả mới tới trước cửa nhà, Lục Thịnh run rẩy tìm chìa khóa mở cửa nhà.
Minh Tiểu Kiều đứng một bên cười, cười đến nỗi đang nghĩ xem lát nữa nên làm gì với anh.
Vừa vào cửa đã bắt đầu cởi quần áo, vừa đi vừa cởi tiến vào phòng ngủ.
Lục Thịnh đặt cô ở dưới giường, ở bước cuối cùng còn nhân nhượng cho cô một cơ hội: “Bảo bối, đừng hối hận nhé.”
Minh Tiểu Kiều không kiên nhẫn, cọ tới cọ lui trên đùi anh: “Đừng nói lời vô nghĩa nữa. Anh có phải đàn ông không?”
Lục Thịnh đương nhiên là đàn ông, anh rất nhanh chứng minh điều này.
………….
Ngày hôm sau, vừa thức dậy Lục Thịnh đã xuống bếp làm đồ ăn sáng.
Mãi đến ban trưa, Minh Tiểu Kiều mới thức dậy, vừa thức dậy thì nhìn thấy khuôn mặt trồng cây si của Lục Thịnh.
Khuôn mặt anh trông thật ngây ngôc.
Cô ghét bỏ đẩy anh sang một bên: “Tránh ra, em muốn đi tắm.”
“Anh đi mở nước.”
Lục Thịnh chân nhanh hơn chó, phóng vụt vào phòng tắm mở vòi nước trong bồn tắm, rồi lại nhanh chân quay trở lại chỗ cũ bế cô vào.
Trong lúc đó không khỏi tranh thủ chiếm tiện nghi.
Minh Tiểu Kiều không thèm để ý tới anh, ngồi trong bồn tắm rộng lớn, lười biếng nói với anh: “Bên dưới thắt lưng một chút.”
Lục Thịnh nuốt nước miếng, chân tay nhanh nhẹn hơn thường ngày.
“Bên trái một chút….. không, sang bên phải một chút, hơi dùng sức…..Đừng dùng sức quá.”
Minh Tiểu Kiều nũng nịu trách anh, nhẹ nhàng không được, lớn tiếng cũng không xong, nhưng vẫn không ngừng than thở anh, Lục Thịnh ngây ngô tiếp thu, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.
Minh Tiểu Kiều lải nhải oán giận trong chốc lát, bỗng nhiên lại im lặng, ghé vào thành bồn tắm, không nhúc nhích, cũng không nói gì cả.
Lục Thịnh được ăn thịt heo nên hóa ngốc, mãi mới nhận ra điều gì không đúng đang xảy ra.
“Em có tâm sự à Tiểu Kiều?”
Minh Tiểu Kiều nghiêng đầu nhìn anh, im lặng một lúc, rồi không vui vẻ kể lại cho anh nghe.
Lục Thịnh lập tức hiểu được mấu chốt vấn đề.
“Chuyện này không phải lỗi của em, năm đó em mới bảy tuổi, cái gì cũng không biết, huống chi còn đang bị bệnh, mọi quyết định đều là của cha em.”
Mới đây còn thấy được bộ dạng thờ ơ của cô, nhưng khi nhận ra tâm trạng của cô, Lục Thịnh đau lòng không thôi.
Minh Tiểu Kiều nói: “Chỉ là nếu như em không bị bệnh, cha mẹ đã không xảy ra như thế, những chuyện sau này thì càng không.”