Quý Cô Hoạt Ngôn

Chương 22



Đồ Minh cảm thấy Lumi rất mới lạ, đối xử với người khác thì cô toàn dựa vào cảm xúc nhất thời, nói đổi người khác là có thể đổi người khác thật, có thể nói thái độ của cô với chuyện tình cảm cực kỳ khốn nạn. Nhưng điều này không liên quan gì tới anh nên anh không nói nhiều.

Anh ăn miếng bún cuối cùng, đứng dậy tính tiền, chỉ Lư Mễ: “Tính cả phần đó luôn.”

“Đừng đừng đừng.” Lư Mễ xua tay: “Không làm thế được đâu, bây giờ yêu đương đều thịnh hành chia bill đấy, hơn nữa chúng ta cũng không thân thiết gì.” Lúc chọc tức người ta, Lư Mễ chẳng hề biết giữ chừng mực, dựa vào thái độ chọc Đồ Minh tức chết, cứ phi đao liên tục về phía anh.

Lúc thanh toán, cô mua một chai coca lạnh, mở ra uống ừng ực, uống xong thì ợ một phát thật to, trưng ra cái vẻ tôi thích thì tôi uống, mắc mớ gì tới anh.

Đồ Minh nhìn cô ganh đua với mình, nghĩ thầm mới sáng ra mà vừa ăn cay vừa uống lạnh, chỉ đồ ngốc mới làm thế.

May mà Lư Mễ mình đồng dạ dày sắt, thỉnh thoảng chơi lớn một lần cũng không sao. Hai người một trước một sau đi đến chỗ quay quảng cáo, không ai để ý đến ai.

Lư Mễ vẫn chưa nguôi giận đâu, cô tức tối nghĩ trong lòng: Ông đồ già nhà anh cứ chờ đấy cho tôi! Cô có cái nết y như trẻ con, Đồ Minh càng không thích cô thì cô càng phải phân thắng thua, hoàn toàn không nghĩ xem tại sao mình phải đấu tay đôi với Đồ Minh.

Đồ Minh tự nhận anh đã vạch ra và phân tích lý lẽ rõ ràng với Lư Mễ, cũng chắc chắn rằng anh đã nghe Lư Mễ nói cô hiểu rõ đạo lý biết khó mà lui. Nhưng khi anh gặp lại Lư Mễ, cô vẫn y như cũ, không hề ngại ngùng vì nụ hôn kia. Lúc nhìn anh, cô vẫn thẳng thừng như thế, tính tấn công vẫn còn đó.

Cô không xấu hổ, Đồ Minh xấu hổ.

Lúc nói chuyện công việc với cô, Đồ Minh đứng cách xa cô hơn một mét, nói xong đi luôn, không nói một câu dư thừa, mang đậm phong thái của người quân tử tự có ý thức về những đức tính cao thượng.

Lư Mễ không hiểu, lúc đi dạo với Thượng Chi Đào, cô chỉ về phía anh ở đằng xa: “Anh ta có kỳ lạ không? Lần trước ở nhà chị còn dữ dội hơn nhiều! Chim muốn ra ngoài đi dạo rồi mà anh ta vẫn như không có chuyện gì. Lần này thì hay rồi, hôn anh ta một cái mà anh ta nổi quạu với chị. Chẳng hiểu kiểu gì.”

Thượng Chi Đào cũng không hiểu, chỉ đành lắc đầu: “Em không có nhiều kinh nghiệm, cũng không biết người anh em này đang nghĩ gì.”

“Hừ!” Lư Mễ giả bộ tức giận: “Ai thèm thích người như anh ta chứ! Kỳ cục, không phóng khoáng!”

“Không chơi với anh ta nữa! Nhàm chán!” Lư Mễ cắn một miếng kem thật mạnh, rất hung tợn, cứ như cô coi cây kem thành Đồ Minh, muốn ăn tươi nuốt sống anh. Lư Mễ có nhiều trò ranh ma lắm, cô vừa ăn kem vừa nghĩ về Đồ Minh. Để nói về anh thì anh là một người có nguyên tắc, rất kiên cường nhưng anh cũng có nhược điểm, và nhược điểm đó chính là nhẹ dạ.

Cảnh quay cuối cùng ở Dương Sóc được tiến hành vào lúc đêm muộn. Trời mưa suốt cả một ngày, độ ẩm trong không khí cao, đến đêm vừa tối vừa lạnh.

Tất cả mọi người đều ở hiện trường, mắt ai nấy đều đỏ au vì thức khuya.

Lư Mễ buồn ngủ đến mức chảy cả nước mắt, lại thêm mắt hơi sưng, vừa ngứa vừa đau, vì thế cố đứng vào góc nhỏ thuốc. Cô nhỏ xong thì hơi ngửa đầu lên, đứng đó chờ thuốc ngấm. Đồ Minh và Vương Kết Tư đi từ một bên qua, Vương Kết Tư vừa thấy cô đã gọi: “Lư Mễ à! Cô làm gì thế?”

Lư Mễ mở mắt ra nhìn bọn họ, đôi mắt ươn ướt, thuốc chảy xuống như nước mắt. Hai người đàn ông đều ngây ra.

Lư Mễ và Vương Kết Tư cùng lớn lên ở ngõ hẻm, khi còn bé anh ta hay bị Lư Mễ đánh, cứ bám sau mông cô đòi kẹo ăn, đương nhiên chưa thấy chị đại của mình khóc bao giờ, còn Đồ Minh thì... đương nhiên anh cũng chưa thấy bao giờ.

“Cô làm sao thế?” Vương Kết Tư hỏi cô: “Ai bắt nạt cô?”

Lư Mễ kìm nén sụt sùi, ấy thế mà lại có thể rơi một giọt nước mắt cá sấu xuống: “Tôi buồn.” Cô nói một nửa, không bịa nổi nữa, bèn im miệng luôn, nhìn Đồ Minh đầy ai oán.

Đồ Minh ngẫm nghĩ lại cẩn thận xem hôm qua mình có nói gì quá đáng không, thái độ của mình ổn không, kết luận là quả thực giọng điệu anh không tốt lắm, nhưng anh cảm thấy anh đã kiềm chế lắm rồi, nếu là người khác, có khi cô đã bị đuổi việc luôn.

“Tôi còn việc bận, sếp Vương cứ nói chuyện trước nhé?” Đồ Minh đã nhận ra Lư Mễ và Vương Kết Tư hơi thân thiết với nhau.

“Được. Will cứ bận việc của mình đi, tôi và Lư Mễ nói chuyện một lúc.”

Hai người nhìn Đồ Minh đi xa, Vương Kết Tư đi tới trước mặt Lư Mễ, hỏi: “Sao cô lại khóc?”

“Khóc cái quần ấy!” Lư Mễ rút một tờ giấy ra lau mắt: “Anh tin thật à, thuốc nhỏ mắt đấy.”

“Tôi nói này chứ người anh em, vừa nãy tôi cứ tưởng ai bắt nạt cô, đang định hỏi xem người đó là ai, chuẩn bị đi xử anh ta!”

“Thôi dẹp đi! Ngay cả tôi mà anh còn không đánh lại nổi thì anh xử ai được?”

“Cũng đúng.”

Vương Kết Tư không còn là sếp Vương nữa, ở trước mặt Lư Mễ, dáng vẻ quan to sếp lớn đã bay biến, vẫn là người bạn chơi với cô từ khi cởi truồng. Anh ta dựa vào rào chắn, lấy thuốc lá điện tử ra hít một hơi: “Sao lại phải giả bộ không quen biết, biết nhau thì cứ biết thôi, cô định tránh hiềm nghi hay gì?”

“Giả bộ không quen biết chủ yếu là vì có thể bớt phải nói chuyện với anh mấy câu...” Lư Mễ đúng là giỏi trêu tức người khác,Vương Kết Tư quen rồi, cũng không dám cãi lại, sợ cô cáu lên đánh anh ta một trận, cái này không dễ nói trước đâu.

Nhưng anh ta khá tò mò: “Vừa nãy cô nhìn Will như thế, có chuyện gì vậy? Hai người gian díu mập mờ hả?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Anh quản được à!”

“Nói chuyện tử tế, có chuyện gì thì cô nói với tôi, sau này tôi nói chuyện còn biết để ý.”

“Tôi chấm anh ta.”

“Hết rồi?”



“Hết rồi.”

“Anh ta không ưng cô?”

“Không.”

Vương Kết Tư lại làm hai hơi thuốc lá điện tử nữa: “Thằng cháu đó có mắt như mù, nếu cô chấm tôi thì ngày mai tôi sẽ cưới cô luôn.”

“Tôi không thèm ưng anh, vết dâu tây trên cổ anh còn chưa tan hết đâu! Tôi chê anh bừa bãi!”

“Hiểu lầm thôi.” Vương Kết Tư che cổ lại: “Tôi tự véo đấy.”

“Bây giờ anh véo thử cho tôi xem đi?”

Lư Mễ nói xong thì đập anh ta một phát rồi bỏ đi.

Đồ Minh đứng từ xa nhìn hai người họ nói chuyện, thấy cả cú đấm Lư Mễ tặng cho Vương Kết Tư vào giây cuối cùng, khá là thân thiết. Quả nhiên cô thay người khác rất nhanh.

Người thức khuya đêm hôm đó đều suy sụp, hiện trường được điều chỉnh không ngừng. Lư Mễ làm xong phần của mình thì ngồi một góc, chiếc áo mỏng manh khoác trên người chẳng có tác dụng gì vào lúc này, cô lạnh run cầm cập.

Vương Kết Tư chẳng được tích sự gì, không biết tìm được cái thảm ở đâu, lúc này chẳng nhớ gì đến tránh hiềm nghi cả, ngồi xuống bên cạnh Lư Mễ, một cái thảm đắp lên chân cả hai người, ít nhiều cũng có tác dụng.

“Làm xong việc rồi cô không đi về đi, bị lừa đá vào đầu à?” Vương Kết Tư thấy khó hiểu, trước kia Lư Mễ ra sao, anh ta là người hiểu rõ nhất. Cứ hễ nói đến làm việc chịu khổ là cô chuồn nhanh hơn thỏ, thế mà hôm nay cô lại ngồi ở đây làm cú đêm.

Lư Mễ cũng không tiện nói mình đang dùng khổ nhục kế, chỉ xua tay: “Chỉ với trí thông minh này của anh thì tôi nói anh cũng không hiểu! Tự lập tự cường, nỗ lực phấn đấu hiểu không hả? Anh mới bị lừa đá vào đầu ấy!”

Cô nói xong thì kéo tấm thảm ném trả anh ta: “Mau đi đi, cách xa tôi một chút, tôi đang rèn luyện cơ thể, anh đừng dùng viên đạn bọc đường làm tôi sa ngã!”

Vương Kết Tư biết cô chẳng thể nói ra câu đàng hoàng nào được, ôm thảm đi mất. Anh ta muốn xem rốt cuộc Lư Mễ đang bày trò gì.

Lư Mễ lạnh run người, nghĩ thầm cái thằng cháu Đồ Minh kia, anh quay lại nhìn tôi cái đi! Không được, không gượng nổi rồi, cô nhắn cho Thượng Chi Đào: [Em vỗ Will một cái, hỏi anh ta ngày mai có lịch trình gì không.]

[Không phải ngày mai ai nấy tự bay về sao?] Thượng Chi Đào trả lời cô, nhận ra điều không đúng, quay đầu lại thì thấy Lư Mễ đáng thương lạnh cứng người, bạn tốt của cô ấy đang diễn khổ nhục kế đây mà!

Còn Đồ Minh, anh rất biết cách chăm sóc bản thân, anh mặc áo khoác có lớp nỉ mỏng bên trong ngồi đó. Thượng Chi Đào vỗ anh, cố ý nghiêng người để Đồ Minh quay đầu lại là có thể nhìn thấy Lư Mễ.

“Sao vậy?”

“Ngày mai có sắp xếp công việc gì khác không? Cần chúng tôi đổi vé máy bay không?”

Đồ Minh nhìn thấy Lư Mễ co ro trên ghế, giống y như loài chim di trú vì sợ lạnh, lạnh run người, anh nói với Thượng Chi Đào: “Không. Mọi người thức đêm vất vả quá rồi, ngày mai cứ ngủ đến khi tự tỉnh.”

“Được, cảm ơn Will.”

“Không có gì.”

Đồ Minh xoay người lại, giả bộ không nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Lư Mễ, nhưng lại lo lắng cô chết cóng. Anh thở dài, đứng dậy đi tới trước mặt cô, hỏi: “Phần của cô xong rồi hả?”

“Xong rồi.” Lư Mễ hơi uể oải, cô lạnh thật.

“Về đi ngủ đi, ngày mai đổi vé máy bay xuống buổi chiều, đến nơi thì về nhà nghỉ ngơi.”

“Không cần đến công ty sao?”

“Không cần.”

“Đây đâu phải phong cách của ngài...”

“Cô muốn đến cũng được, bay chuyến sớm ấy.” Đồ Minh ngắt lời cô.

“Không không không, tôi không đến đâu.” Lư Mễ đứng lên, ôm vai đi ra ngoài, một người vốn gầy gò trông càng gầy hơn, hiếm khi thấy cô đáng thương thế này.

Đồ Minh quay sang nhìn Vương Kết Tư, anh ta quấn chặt thảm quay người đi, nghĩ thầm rằng không thể phá hỏng chuyện tốt của quý cô Lư Mễ được, nếu không sẽ bị cô đánh bay màu.

Đồ Minh thấy Vương Kết Tư không có ý định nhúc nhích thì cảm thấy mối mới của Lư Mễ không ổn, anh bèn cởi áo ra đi nhanh mấy bước, ném áo lên người cô. Lư Mễ quay đầu lại giả vờ ngạc nhiên nhìn anh. Con chim nhỏ trong lòng cất tiếng hót vang, nhìn xem, đi đường này là đúng rồi.

“Về đi.”

“Cảm ơn ngài nhé.”

“Không cần khách sáo.”



“Thế ngài đưa tôi ra ngoài đi, đường tối quá, tôi sợ.” Lư Mễ dẩu môi, trông hơi đáng thương, thề sống chết phải diễn khổ nhục kế đến cùng.

Lần này Đồ Minh bị lừa thật rồi, nguyên nhân là Lư Mễ dùng đôi mắt ừng ực nước nhìn anh, làm anh cảm thấy mình nói những lời quá tàn nhẫn với một cô gái. Dù cô thẳng thắn vô tư đến đâu thì cô cũng là một người phụ nữ, anh không nên nói những câu đó, cứ như cô là người không có lòng tự trọng. Anh hất cằm lên: “Đi thôi.”

Anh đi bên cạnh Lư Mễ, mấy trò tinh quái của Lư Mễ lại bắt đầu rục rịch. Cô muốn dịch về phía anh, áo cô cọ vào áo anh, nhiệt độ có thể lan truyền. Con đường này vừa nhỏ vừa tối, hai người ôm hôn, nói mấy câu không ra thể thống gì thì tốt biết mấy! Trong đầu cô đầy mưu ma chước quỷ, sau khi bước dịch về phía anh một bước, cô bỗng thức tỉnh, không không không, không thể thế này được, làm thế sẽ càng đẩy anh ra xa hơn.

Cô phải từ từ.

Trương Hiểu hình dung trạng thái này của Lư Mễ: Một đống trò xấu xa đều dùng để kéo một người đàn ông xuống nước, có đáng không? Ở đâu mà không tìm được một người vừa ý? Bám lấy anh già đã ly hôn ấy làm gì!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lư Mễ không chịu nghe, cô cứ cố chấp bám theo.

Cô rụt chân về, cố kiềm chế xúc động muốn nói chuyện, giả bộ mất tự nhiên.

Đồ Minh đưa cô đến cửa, nhìn con phố không một bóng người bên ngoài: “Tôi đưa cô về khách sạn vậy. Tránh xảy ra chuyện.”

“Vậy thì làm phiền ngài.” Lư Mễ mím môi, màn đêm u ám, hơi lờ mờ, xung quanh yên tĩnh. Ở nơi Đồ Minh không nhìn thấy, khóe mắt cô lóe lên ý cười mà cô cố kìm nén.

“Sao vừa nãy lại khóc? Chịu ấm ức gì trong công việc à? Cô có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.” Cuối cùng Đồ Minh phá vỡ sự yên lặng.

Lư Mễ không nói gì, sợ mình mở miệng ra sẽ bật cười, theo lời Lư Quốc Khánh thì là: “Con gái tôi ấy à, xấu tính xấu nết lắm.”

Ai mà không biết giả bộ nghiêm túc chứ, không giả bộ được một ngày, chẳng lẽ lại không giả bộ được một tiếng hay một lúc chắc?

“Hay là vì chuyện tối hôm qua?”

“Không phải đâu!” Cuối cùng ngài cũng nói vào chuyện chính rồi. Lư Mễ dừng lại nhìn anh, giọng nói ẩn chứa tức giận: “Ngài nói xem có ai nói chuyện như ngài không! Ánh trăng đẹp, trai đơn gái chiếc, ngài nhìn tôi như thế, tôi nghĩ nhiều, trách tôi được sao? Như thế có phải đôi bên tình nguyện không? Sao ngài lại cuống lên thế!” Lư Mễ rất muốn cảm ơn ánh mắt bị sưng phù của mình. Lúc này mắt đỏ lên, rất giống sắp khóc đến nơi.

Đồ Minh không cãi nhau với phụ nữ bao giờ, cũng chẳng có kinh nghiệm tranh luận kịch liệt, lúc này vẫn cố gắng nói lý lẽ.

“Đầu tiên, tôi không nhìn cô; thứ hai, không tồn tại đôi bên tình nguyện; cuối cùng, tôi không cuống.”

“Anh không cuống thế tại sao tối hôm qua anh nói chuyện to tiếng như vậy?”

“...”

“Anh nói anh không nhìn tôi nhưng tôi cảm thấy anh nhìn tôi mà.”

“Bây giờ nói mấy cái này cũng không có ý nghĩa gì. Nếu như ảnh hưởng đến tâm trạng của cô thì cho tôi xin lỗi. Nhưng tôi phải nói rõ suy nghĩ của tôi: Hôm đó phát sinh tiếp xúc cơ thể ở nhà cô, tôi thừa nhận tôi không từ chối cô ngay từ đầu là lỗi của tôi, sau này sẽ không thế nữa. Tôi không có tình cảm nam nữ với cô, bây giờ tôi không có tâm trạng đó. Nếu cô vẫn muốn làm đồng nghiệp với tôi thì đừng làm mấy chuyện vượt quá giới hạn nữa. Nếu không tôi sẽ từ chức.”

“Tôi nói rõ ràng chưa?” Đồ Minh hỏi cô.

“Cũng không thể làm bạn sao?”

“Tôi không quen làm bạn với người khác giới.”

“Được.” Lư Mễ nghiêm túc gật đầu: “Hôm qua tôi nổi lên ý đồ bậy bạ với ngài là lỗi của tôi. Sau này tôi sẽ chú ý.”

“Còn một việc nữa, tôi cần nhắc nhở cô. Tôi biết cô và Vương Kết Tư có quan hệ ngoài luồng, chú ý chừng mực. Cô biết môi trường công sở rất phức tạp, không cần biết ai nói ra điều gì, đến lúc đó sẽ gây cản trở cho công việc của cô.” Đồ Minh nói thẳng luôn. Mặc dù vào bữa tiệc ngày đầu tiên, anh đã nhận ra Lư Mễ và Vương Kết Tư đã cố gắng hết sức giả vờ không thân thiết, nhưng hôm nay lúc Lư Mễ khóc, Vương Kết Tư đã thể hiện cảm xúc thật. Anh ta quan tâm như thế, chắc chắn họ không chỉ là bạn bè hợp tác không thân thiết, cũng không chỉ là bạn bè bình thường.

“Cũng tạm, không thân lắm, quen biết nhau hơn hai mươi năm rồi. Chơi với nhau từ lúc mặc quần thủng đáy, khi còn bé bị tôi đánh không ít.” Lư Mễ không giấu giếm gì, thậm chí còn thêm mắm dặm muối: “Anh ấy khá là đáng tin, đáng để tin tưởng.”

“Vậy thì tốt.”

“Thanh mai trúc mã, hai đứa chơi với nhau vô tư hồn nhiên, hứa hôn từ trong bụng mẹ.” Lư Mễ bổ sung thêm một câu: “Nếu không phải vì chúng tôi chưa chơi đủ thì chưa biết chừng bây giờ có hai đứa nhóc luôn rồi!”

Thấy Đồ Minh chỉ lo đi chứ không nói chuyện, cô tự nói tiếp: “Chúng tôi đã hẹn với nhau, trước khi tôi ba mươi tuổi mà không ai thèm lấy tôi thì anh ấy sẽ lấy tôi. Anh ấy có một ưu điểm mà tôi thích nhất, đó là nuông chiều tôi. Từ nhỏ đến lớn, anh ấy chưa nổi giận với tôi lần nào. Đâu giống ngài, động một tí là dạy dỗ tôi.”

“À, không đúng, ngài là sếp, ngài dạy rất đúng.” Lư Mễ rút đao của mình lại vào phút cuối, đã miệng quá.

Hai người đi tới chân tòa khách sạn của Lư Mễ, cô cởi áo khoác ra trả cho Đồ Minh: “Ngài mau mặc vào đi, lạnh y như thằng cháu trai ấy.” Cô lải nhải một thôi một hồi, đột nhiên nói câu lạnh y như thằng cháu trai, phá hủy toàn bộ bầu không khí nghiêm túc vừa rồi.

Đồ Minh bỗng bật cười, từ nhỏ đến lớn anh từng nghe lời tương tự không ít nhưng không ai nói sinh động bằng Lư Mễ. Kiểu lải nhải và cách dùng từ của cô được ngấm dần ngày qua ngày trong thời gian sống ở ngõ hẻm, đôi lúc nghe có vẻ rất cẩu thả nhưng rất sinh động. Mọi người đều nói phụ nữ ở ngõ hẻm không dễ chọc, từ khi quen biết Lư Mễ, Đồ Minh đã hoàn toàn tin tưởng vào câu nói ấy.

Đồ Minh mặc áo vào, nói với cô: “Mấy ngày nay vất vả rồi, tôi rất bất ngờ trước sự tận tâm với công việc và sự chuyên nghiệp của cô. Cố lên.”

“Tôi xin cảm ơn ngài, sau này cho người khác làm loại công việc này đi nhé, nếu không phải vì Flora đến đây thì có bị đánh chết tôi cũng đến.” Cô nói xong thì quay người đi lên tầng.

Đồ Minh đã quen với cách cô nói chuyện như vậy rồi, không so đo với cô. Lúc xoay người, mùi hương ở cổ áo bay vào mũi anh, hương thơm có phần mãnh liệt, anh không quen. Do dự giữa cởi áo khoác ra và tiếp tục mặc, cuối cùng anh không cởi ra.

Lạnh như thằng cháu trai rồi, còn cởi gì mà cởi!