“Thế mục đích cãi nhau của cô là gì?” Đồ Minh hỏi cô: “Tôi chỉ trao đổi đơn thuần, không phải tranh luận.”
“Vì thắng và trút giận! Chứ không thì vì cái gì?”
“Ví dụ như giải quyết vấn đề?”
...
“Anh đại à, ngài xem thế này có đúng không: Người với người luôn có điểm khác biệt, có người cực kỳ lý trí, cả đời không cãi cọ với người khác; có người cực kỳ quan tâm tới bản thân, không để bản thân phải chịu chút xíu ấm ức nào.” Lư Mễ chỉ vào chính cô: “Tôi, Lumi, chính là kiểu người không để bản thân chịu chút xíu ấm ức nào. Vậy nên ai chọc tôi thì tôi đáp trả, đơn giản thế thôi.”
Đồ Minh nghiêm túc nhìn Lư Mễ, đồng tình với quan điểm này của cô, sau đó gật gù: “Được. Thế vấn đề của chúng ta đã được giải quyết chưa? Cô cần làm một trận nữa không?”
“Không cần, tôi hết giận rồi.”
Biểu cảm của Lư Mễ y như một con công dành chiến thắng, hơi nghển cổ lên. Đồ Minh thấy tư thế này của cô rất buồn cười bèn cười với cô.
“Ngài đừng cười, tôi sợ đấy.” Lư Mễ chạm mắt Đồ Minh: “Tôi biết ngài không chiến một trận với tôi không phải vì ngài sợ tôi mà ngài muốn nói lý lẽ. Tôi sẽ không được đằng chân lân đằng đầu, chủ yếu là vì chúng ta là người có văn hóa.”
“Chúng ta nói chuyện cũng rõ ràng rồi nhỉ, vậy là tốt rồi. Đi làm việc chứ?”
“Được.”
Lư Mễ ra khỏi văn phòng của Đồ Minh, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nói với Thượng Chi Đào: “Chị khá là bất ngờ khi Will không phải loại người đó.”
“Em cũng rất bất ngờ khi chị không đánh anh ấy.”
“Chị của em đâu phải người không nói lý lẽ.”
“Chứ còn gì nữa!” Thượng Chi Đào đứng dậy: “Đi mua cafe không chị? Không biết sao mà hôm nay em hơi đau đầu.”
“Đi.”
Hai người đi mua cafe, ở trong thang máy, Lư Mễ lại nhớ tới các phản ứng của Đồ Minh, cảm thấy người đàn ông này rất nham hiểu: “Flora, em cảm thấy tên cáo già kia bị làm sao?”
Thượng Chi Đào phì cười: “Lần đầu tiên em thấy chị nghĩ về một người nhiều như thế luôn đấy, chị lạ lắm à nha.”
“Cũng không biết tại sao, cứ nghĩ đến anh ta là chị rợn hết cả tóc gáy. Anh ta ngồi ở cửa quán bar, cài cúc áo lên sát cổ, y như thần giữ cửa, không không, như tên sát thủ thế thì ai không sợ? Là em thì em có sợ không?”
“Em không sợ.” Thượng Chi Đào cảm thấy rất khó hiểu. Bình thường Will lịch lãm thế cơ mà, tính cách cũng ôn hòa, mới đến công ty không bao lâu mà mọi người đã lén lút bàn luận, nói rằng đã lâu lắm rồi Lăng Mỹ không có vị sếp nào hiền hòa như anh. Ấy thế mà Lư Mễ và anh lại chẳng hợp nhau. Cứ nghĩ đến chuyện Lư Mễ không sợ trời không sợ đất phải kẹp đuôi trước mặt anh là Thượng Chi Đào không nhịn được cười.
Lư Mễ rất thích nhìn Thượng Chi Đào cười, trông cô ấy hệt như đứa trẻ chưa va chạm nhiều. Cô bóp mặt cô ấy thật mạnh: “Khuôn mặt này, chậc chậc, non mềm căng mọng.”
Quán cafe đông người, Luke đứng trước hàng người.
“Không uống nữa nhỉ?” Thượng Chi Đào nói.
“Sao lại không? Để anh ta mời!” Lư Mễ kéo Thượng Chi Đào đi tới trước hàng: “Chào Luke! Trùng hợp thế, mua cafe hả?”
“Muốn tôi mời đúng không?” Luke nhìn Lumi, làm việc với nhau nhiều năm, không cần cô mở miệng, anh ấy thừa biết cô định nói gì: “Sao? Không mua nổi cafe à?” Anh ấy quay sang phía nhân viên cửa hàng nói: “Thêm một cốc Americano và một cốc Latte 50% đường.”
Lư Mễ uống Americano biết bao nhiêu năm rồi, cả công ty đều biết. Nhưng từ nửa năm trước Thượng Chi Đào mới bắt đầu uống Latte 50% đường. Lư Mễ nhìn Luke rồi nhìn Thượng Chi Đào, đột nhiên nở nụ cười.
“Chị cười gì thế?” Thượng Chi Đào hỏi cô.
Lư Mễ dẩu môi, nói với Thượng Chi Đào: “Lúc chị đến Anh trao đổi đã quen một người bạn, người Đan Mạch, giờ đang tới Trung Quốc công tác. Em biết người Đan Mạch chứ hả? Trắng bóc, đẹp trai, hôm đó cậu ấy bảo muốn chị giới thiệu cho cậu ấy một cô bạn gái, chị nghĩ đến em ngay, tối nay em đi gặp không?”
“Được ạ.” Thượng Chi Đào thoải mái đồng ý: “Nhưng gần đây em bận lắm, làm xong thì gặp nhé.”
Luke trả tiền xong thì nhìn sang bọn họ: “Cho đi nhờ.” Anh ấy dịch sang chỗ bên cạnh để đợi. Gương mặt đó rất lạnh lùng. Lư Mễ cảm thấy rất thú vị, muốn nhổ lông ở mông hổ, cô bèn nói với Thượng Chi Đào: “Thế á, mùa đông chúng ta tới Đan Mạch chơi với cậu ấy nhé!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Được!”
Thượng Chi Đào cứ đáp “Được” thôi, chẳng có chính kiến gì cả. Lư Mễ cảm thấy chỉ có người mềm yếu như Thượng Chi Đào mới có thể khiến gương mặt ngứa đòn của Luke thay đổi biểu cảm.
Nhận cafe xong, hai người ngồi dưới tầng uống. Lư Mễ bỗng lên tiếng: “Lạ thật đấy, sao Luke biết em uống Latte 50% đường.”
Thượng Chi Đào “Hả?” một tiếng, cúi đầu nhìn cafe trong tay mình: “Có phải do buổi họp trước gọi cafe anh ấy để ý nên vẫn nhớ không?”
“Anh ta? Luke? Anh ta mà để ý nhớ người khác gọi cafe gì?” Lư Mễ ngẫm nghĩ, nói với Thượng Chi Đào: “Nếu anh ta nhớ người khác uống cafe gì thì chắc chắn là cú mèo vào nhà – không có ý tốt, tám mươi phần trăm là độc thân lâu nên biến thái, muốn quấy rối em.” Cô nói xong, thấy Thượng Chi Đào đỏ mặt thì cười phá lên: “Trêu em thôi! Em tưởng thật luôn!”
Tới khi hai người quay lại chỗ ngồi, chuyện Lư Mễ và Đồ Minh xích mích với nhau đã lan ra khắp công ty.
Lumi vào phòng trà nước rửa cốc, đồng nghiệp cùng phòng Daisy sáp tới, nhỏ giọng hỏi cô: “Lumi này, có phải cô hóng được drama gì của Will không?”
“Không.”
Văn phòng chú trọng dùng drama trao đổi drama, đương nhiêu Daisy hiểu: “Tôi có.”
“Chuyện gì?”
“Will là một người rất đỉnh. Cô biết khoảng thời gian trước sếp Weig bị bắt không? Còn có năm, sáu nhân viên bị đưa vào đó nữa cơ. Chuyện này ầm ĩ lắm.”
“Biết chứ, làm sao?”
Daisy chỉ về phía văn phòng Will: “Vị ấy là nhân chứng then chốt.”
“Hả? Nhân chứng then chốt bị đe dọa tính mạng, sức khỏe đấy á?”
“Đúng vậy.”
Lư Mễ nghĩ lại dáng vẻ nhẹ nhàng điềm tĩnh của Đồ Minh, lắc đầu: “Drama này của cô vô căn cứ quá. Will của chúng ta ấy à, không có gan đó đâu.”
“Will mà không có gan đấy thì sao Luke lại tuyển anh ấy? Cô cũng biết Luke là người thế nào đúng không? Luke lại tuyển một người nhát gan được à?”
“Ơ...” Lư Mễ nhớ lại hồi nãy ở văn phòng Đồ Minh, anh nói: Không lý trí, cũng không văn minh. Cô bỗng run người, bây giờ cảm thấy nụ cười đó của anh hơi u ám.
“Thế chẳng phải xong rồi sao?” Daisy vỗ vai Lư Mễ: “Cô bị Will ghim, bọn tôi rất đồng cảm với cô, nhưng chắc chắn Will không dễ chọc như bề ngoài đâu. Với tính cô, chắc chắn cô đã đấu tay đôi với anh ta, có thắng không?”
Đấu tay đôi cái rắm ấy!
Lư Mễ thầm mắng một câu, vung tay đấm vào bông, chẳng có tác dụng gì cả.
“Vì thế Will...”
“Tôi không biết drama của anh ta. Cũng không xích mích với anh ta, sếp nói nhân viên mấy câu thì đã làm sao! Chúng ta phải bình tĩnh, bất cứ lúc nào sếp nói gì cũng đúng!” Lư Mễ nói xong thì cầm cốc đi khỏi đó, không trao đổi drama với Daisy.
Quay về vị trí làm việc, cô kéo Thượng Chi Đào đứng dậy thả lỏng. Luke ra khỏi văn phòng, đảo mắt qua bóng lưng Thượng Chi Đào. Lư Mễ thấy anh ấy ngẩng cao đầu đi xa bèn dọa Thượng Chi Đào: “Luke vừa lườm em đấy.”
“Hả?”
“Hung dữ lắm luôn.” Lumi giả bộ hung dữ trừng mắt lên: “Dự án của em không tốt à?”
“Tốt lắm mà.”
“À...” Cô lại nhìn cô ấy thêm cái nữa rồi vỗ vai cô ấy: “Hôm nay tăng ca không? Tan làm đi dạo phố đi?”
Lư Mễ biết Thượng Chi Đào bận, bình thường sẽ không hẹn cô ấy đi chơi, cô mà hẹn thì tức là có chuyện để hóng. Đương nhiên Thượng Chi Đào hiểu ý: “Không bận, chẳng thèm làm công việc đểu này!”
Học theo Lư Mễ đấy!
Hai người bật cười, tới giờ tan làm, hai người xách túi đi về. Mọi người đã quen với việc Lư Mễ tan làm đúng giờ rồi nhưng Thượng Chi Đào tan làm đúng giờ thì quá kỳ lạ.
Họ nhìn thấy bóng lưng Đồ Minh và Luke chuẩn bị đi xã giao ở dưới hầm đỗ xe.
Hai người chạy ra sau xe trốn, Thượng Chi Đào che miệng cười: “Thế mà chị lại chột dạ vì tan làm đúng giờ. Không giống chị chút nào.”
“Không thèm phí lời với bọn họ.”
Đồ Minh và Luke lên xe, Luke liếc nhìn bên ngoài, chế giễu: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người làm Lumi sợ thế này.”
“Tôi không dọa cô ấy, chỉ nói lý lẽ với cô ấy.” Đồ Minh kể lại ngắn gọn chuyện ngày hôm nay, đương nhiên cũng nói mình chủ động xin lỗi. Quan điểm của anh là sai thì phải xin lỗi, không có gì mất mặt cả. Người quân tử nên thẳng thắn chính trực.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cô ấy mà chịu nghe lý lẽ?” Luke nhướng mày: “Tôi không tin.”
“Lumi chỉ ham chơi thôi, cái tôi quá lớn, không phải người xấu.” Đồ Minh hơi bao che cho người mình, nhân viên của mình thì mình tự quản lý, người khác nói mấy câu, anh sẽ thấy khó chịu.
Luke phì cười, nghĩ thầm hai người này rất hài.
Buổi xã giao hôm nay là ăn chay uống trà, Đồ Minh chọn chỗ. Người tới là bạn làm nghiên cứu văn hóa của anh – Diêu Lộ An, Luke muốn mời anh ta làm cố vấn sáng tạo.
Bố mẹ Diêu Lộ An và bố mẹ Đồ Minh là bạn cùng trường, cũng là đồng nghiệp. Từ nhỏ Đồ Minh đã quen biết Diêu Lộ An, người lớn hơn mình mấy tuổi, và quỹ tích cuộc đời của hai người gần như tương đồng với nhau. Điểm khác biệt là Diêu Lộ An có gần mười lăm năm đi du lịch vòng quanh thế giới, theo như chính bản thân anh ta nói thì là: Anh ta chỉ là một nhà thơ, không tính là bậc văn nhân.
Vòng xã giao của Đồ Minh rất hẹp nhưng mỗi một người bạn đều rất xuất sắc. Lúc Diêu Lộ An đi vệ sinh, Luke nói với Đồ Minh: “Dường như bạn của anh đều là sự chuẩn bị dành cho nghiệp vụ của Lăng Mỹ.”
Đồ Minh cười khiêm tốn: “Trùng hợp thôi. Sau này tôi sẽ giới thiệu anh ấy với đồng nghiệp trong phòng ban, mọi người thực hiện dự án sẽ tiện hơn.”
“Hoặc là có thể mời đến công ty làm buổi giao lưu chia sẻ?” Luke nghĩ ngợi: “Khác với đào tạo bình thường, chúng ta chỉ giao lưu mở rộng giới hạn thẩm mỹ và tri thức của mọi người thôi.”
“Được.”
Người thú vị uống trà với nhau cũng rất vui vẻ, toàn nói về những chuyện thú vị trên khắp thế giới. Diêu Lộ An nói có một lần đi du lịch với Đồ Minh hồi anh hai mươi hai tuổi, anh bắt trộm trên một chuyến tàu ở nước ngoài. Anh ta chỉ vào Đồ Minh, hỏi Luke: “Anh có thể tưởng tượng cậu ấy là một người dữ tợn đến mức nào không?”
Luke gật đầu: Có thể.” Sau đó anh ấy khẽ cười, nói: “Will có một cấp dưới rất thần kỳ, chuyện năm đó đứng ra làm anh hùng, đánh tên dê xồm trên xe bus rồi bị đưa về đồn cũng truyền thành một giai thoại.”
“Ai vậy?” Đồ Minh hỏi.
“Anh cảm thấy trong phòng các anh có ai làm được chuyện đó?”
“Tám mươi phần trăm là Lumi.” Đồ Minh nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Đúng vậy, chắc chắn là cô ấy.”
“Vậy thì tôi tò mò về cô gái Lumi ấy rồi đấy. Bây giờ không có nhiều người dám lo chuyện bao đồng đâu.” Diêu Lộ An nói.
“Thế thì không khó, bao giờ anh tới công ty tôi giao lưu, tôi sẽ sắp xếp cô ấy làm người kết nối. Được không Will?” Luke lờ mờ cảm thấy chuyện này sẽ rất thú vị.
“Được. Cứ vậy đi.”
Lúc bọn họ nói thế, Lư Mễ ngứa mũi hắt xì hơi một phát. Cô xoa mũi nói: “Đm! Tám mươi phần trăm là thằng cháu nào đang nói xấu bà đây!”
“Ai dám!”
Lư Mễ cúi đầu không đáp.
Thượng Chi Đào thấy thế thì đưa cho cô một cục kẹo: “Này, kẹo vui vẻ.”
Lư Mễ ném cục kẹo vào miệng, nói với Thượng Chi Đào: “Hồi đại học em chia tay người yêu có cảm thấy giống chị không? Giờ chị chẳng có cảm giác gì cả? Điều này có bình thường không nhỉ?”
“Em quên gần hết rồi, khi đó còn trẻ, hình như không buồn nhiều lắm. Chắc là vì dù mất cũng chẳng sao?”
“Có phải chị không bình thường không? Mấy ngày nay chị chẳng buồn gì hết. Thằng cháu trai Trương Kình gọi điện cho chị, chị nghe anh ta nói là tiện tay cúp luôn, lúc giành tiền mừng tuổi của bà nội đợt Tết, tay cũng không nhanh như thế.” Lư Mễ làm động tác giành lì xì, giống y như thật, chọc cho Thượng Chi Đào cười khanh khách.
“Không cần biết chị buồn cỡ nào, em đều ở bên cạnh chị.” Thượng Chi Đào trịnh trọng nói.
“Uống rượu cũng được sao?”
“Uống rượu cũng được.”
Ngày mai phải đi làm, đương nhiên hai người sẽ không đi uống rượu luôn, chỉ đi dạo trên phố thôi.
“Tâm trạng không tốt mà chị không muốn đi bar à?”
“Chị sợ chạm mặt Will sẽ không nhịn được đánh anh ta.” Lư Mễ hừ một tiếng, một lúc sau mới nói: “Phì! Tà ma quá!”