Nhạc Nhiên Kỳ hai mắt rưng rưng: “Anh… bình tĩnh đã.”
Đàm Tử Kỳ chợt nhận ra hành động thô lỗ của mình, liền bỏ tay khỏi cằm cô. Anh quay mặt lại phía bàn làm việc, chống hai tay lên bàn, thở dốc: “Xin lỗi, tôi không kiềm chế được.”
Nhạc Nhiên Kỳ tự hiểu chuyện này khiến anh ấy giận dữ thế nào. Đối với Đàm Long bang, việc có người vào bang phái rồi muốn xin rời đi là tiền lệ chưa bao giờ có. Cô lại là người anh đích thân đưa về, chuyện này tất nhiên không dễ dàng chấp nhận được.
Nhạc Nhiên Kỳ suy nghĩ đủ đường, cũng không nghĩ ra được lý do thật sự mà Đàm Tử Kỳ nhất thời không kiềm chế được cảm xúc của mình. Đây không phải là vấn đề quan hệ chủ tớ, mà là…
Giọng của Đàm Tử Kỳ đã bình ổn hơn lúc nãy: “Nói đi, em thật sự muốn đi sao?”
“Tôi…”
“Vì em yêu anh ta, hay vì em nghĩ rằng ở lại Đàm Long bang này, em sẽ không được an toàn?”
Nhạc Nhiên Kỳ nhìn thẳng vào mắt của anh. Chưa bao giờ cô thấy mình dũng cảm như lúc này: “Tôi đã dành cả đêm để suy nghĩ, cuối cùng mới đi đến gặp anh. Cả hai lý do anh đưa ra, đều không phải chuyện tôi muốn.”
Nghe Nhạc Nhiên Kỳ gián tiếp nói không yêu Mặc Từ Khuynh, không hiểu sao trong lòng Đàm Tử Kỳ như thấy trút được gánh nặng to lớn biết nhường nào. Anh khoanh tay tay trước ngực, tựa người vào bàn, tiếp tục lắng nghe.
“Nói tiếp đi.”
“Đàm Long bang… mặc dù tôi đến đây chỉ vì tình thế ép buộc, nhưng mọi người thật sự rất tốt với tôi. Ở đây tôi gặp được những đồng đội có cùng thân phận với mình, tôi không sợ bị chê cười là một đứa không có ba, hay xuất thân thấp kém, hay là “nợ con”, tôi cũng không sợ bị miệt thị là dùng nhan sắc để thăng tiến,...” - Càng nói, hai mắt Nhạc Nhiên Kỳ càng long lanh như sắp khóc.
“Ở đây, dù tôi chưa cống hiến được gì nhiều, nhưng vẫn được anh cho một số tiền lớn để trả hết đống nợ mà từ trước đến nay tôi cố gắng hết sức cũng chưa thể trả dứt được. Ở đây, nhiệm vụ của tôi tuy nguy hiểm hơn, nhưng sau lưng tôi luôn có anh và mọi người hỗ trợ, tôi không còn sợ cô độc khi phải hành động một mình,... cho dù là đến bang phái chưa lâu, tôi cũng không phải là người vì sợ chết mà tìm cách chạy trốn.”
Đàm Tử Kỳ thở dài, thật sự rất muốn đứng dậy lau nước mắt cho cô, nhưng e rằng làm vậy thì mạch cảm xúc của cô sẽ bị anh cắt đứt mất.
“Vì Đàm Long bang tốt với tôi như vậy, nên tôi đã nghĩ, nếu tôi có thể lập được công lớn này, như vậy…”
Đàm Tử Kỳ không chịu nổi nữa, khi thấy hai hàng lệ của cô rưng rưng trước mắt. Hai ngón cái sạn cứng vì vết đạn của anh quẹt qua đôi gò má mềm mại của cô:
“Ai cần em lập công chứ?”
Nhạc Nhiên Kỳ tránh mặt sang hướng khác: “Anh đừng dối lòng nữa. Tuy tôi chỉ mới vào bang phái, nhưng không phải không biết bao nhiêu năm nay hắc đạo luôn tìm cách lôi kéo nhà họ Mặc. Bây giờ cơ hội đã đến rồi, chỉ cần sử dụng tiềm lực kinh tế Mặc gia có, chúng ta có thể đánh bại Hắc bang.”
Đàm Tử Kỳ không chần chừ mà gõ vào đầu cô một cái: “Đồ ngốc! Em nói cứ như chúng ta cần liên hôn để đánh giặc vậy.”
Nhạc Nhiên Kỳ ôm trán, gương mặt đầy uất ức: “Còn không phải như vậy sao?”
Đàm Tử Kỳ lạnh giọng: “Cho dù là liên hôn, em có thấy quốc gia nào gả hoàng hậu đi chưa?”
“Anh…uhm”
Nhạc Nhiên Kỳ đã hiểu ra ẩn ý sau câu nói đó, nhưng còn chưa kịp phản ứng, khóe môi đã bị một đôi môi khác khóa chặt. Đàm Tử Kỳ vồ lấy đôi môi căng mọng của cô như một con hổ đói, tay cũng siết chặt eo cô, hoàn toàn không cho phép cô gái nhỏ có khả năng phản kháng.
Nhạc Nhiên Kỳ hoàn toàn bị lép vế so với “trình độ” của Đàm Tử Kỳ. Anh khiến cô chìm đắm đến mức thở cũng không nổi. Đôi môi của anh vốn dĩ không mềm mại gì cả, nhưng không hiểu sao lại tạo cảm giác cuốn hút như vậy.
Đàm Tử Kỳ cảm thấy không ổn, liền dừng lại. Anh chau mày: “Lần đầu hôn nhau à? Đến thở cũng không biết.”
Hai má Nhạc Nhiên Kỳ đỏ ửng, không trả lời. Đàm Tử Kỳ cụng trán với cô: “Đừng hiểu lầm, tôi cũng là lần đầu hôn người khác.”
“Anh…”
“Em hỏi tôi có đồng ý để em rời khỏi Đàm Long bang hay không, thì câu trả lời là không. Muốn liên hôn thì sinh ra một công chúa đi, tôi sẽ để con gái mình gả cho con trai của Mặc Từ Khuynh!”
Nhạc Nhiên Kỳ ngại ngùng đến mức quên chuyện trên dưới, đánh mấy cái liền vào lồng ngực vạm vỡ của anh: “Đồ lưu manh! Công chúa gì chứ?”
Đàm Tử Kỳ bày ra vẻ mặt hài lòng của người lớn khi thành công trêu chọc trẻ con. Anh liếm môi: “Để xem, không hiểu phải không? Vậy bây giờ đi tạo ra công chúa đi, tôi hướng dẫn cho em!”