Nhạc Nhiên Kỳ ngại ngại ngùng ngùng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi thuyền cùng Đàm Tử Kỳ. Tất nhiên, một người như Đàm Tử Kỳ sẽ không để cô phải đụng đến tay chèo.
Chiếc thuyền dần đưa ra giữa hồ, Nhạc Nhiên Kỳ hoàn toàn chìm đắm trong không gian xung quanh. Trên trời là đèn lồng rực rỡ, dưới nước là những bông hoa đèn phập phồng, bên cạnh còn có rất nhiều loại hoa. Đèn ở khắp tơi chiếu rọi và đôi mắt thâm sâu của Đàm Tử Kỳ, khiến cô cảm thấy con người đó thật bí hiểm.
Ngược lại, Đàm Tử Kỳ đã hoàn toàn say đắm đôi mắt to tròn, lại sáng bừng bởi ánh đèn của người con gái ngồi đối diện. Anh biết Nhạc Nhiên Kỳ thật sự rất xinh đẹp, khi trang điểm đậm lại trông cứ như hồ ly vậy, nhưng bây giờ trước mắt anh, cô lại như một tiên nữ, xinh đẹp động lòng, thanh thoát và mềm mại đến mức chỉ khiến người khác muốn nâng niu từng chút một.
Đàm Tử Kỳ không muốn lộ cảm xúc ra trước mặt Nhạc Nhiên Kỳ, liền vận dụng cơ miệng luôn khiến người khác cảm thấy “ba chấm” của mình: “Em thấy nơi này đẹp không?”
Nhạc Nhiên Kỳ gật đầu: “Đẹp lắm. Bây giờ tôi đã hiểu vì sao vé ngồi thuyền ở đây luôn đắt đỏ như vậy.”
Đàm Tử Kỳ nhếch mép, lại là loại biểu cảm gợi cho Nhạc Nhiên Kỳ cảm giác không lành: “Đẹp thì cũng đẹp, nhưng hồ này cũng nên đổi tên thôi. Thủy Nguyệt nghe xấu lắm.”
Nhạc Nhiên Kỳ lườm lườm: “Được rồi, vậy đổi tên nó thành Đàm Long đi. Như vậy sẽ giúp bang phái chúng ta phô trương thanh thế.”
Đàm Tử Kỳ đột nhiên chống tay lên cằm: “Tên đó cũng không đẹp.”
[Nhưng đó là tên ông cố tổ nhà anh mà?] - Nội tâm Nhạc Nhiên Kỳ gào thét.
“Tôi quyết định rồi, đổi tên hồ này thành Nhiên Kỳ đi”. - Đàm Tử Kỳ nói tỉnh bơ.
Nhạc Nhiên Kỳ bất lực: “Nghe chẳng hay chút nào. Tên tôi là một thảm họa.”
Đàm Tử Kỳ nói không biết ngượng: “Ai nói lấy tên em? Nể tình tiền mua nơi này có công sức của em, nên chỉ lấy mỗi chữ Nhiên của em để lót thôi, còn tên chính vẫn là tên tôi.”
“Nhưng tôi với anh cùng tên mà?”
“Vậy coi như em may mắn!”
“...”
[Đàm Tử Kỳ, kiếp sau không còn làm bang chủ, anh biết tay với tôi!]. Nhạc Nhiên Kỳ gào thét trong lòng, nghe có vẻ rất oai phong, nhưng có ai trả thù mà còn phải đợi đến kiếp sau như vậy không?
—----------------------
Ba tháng sau, ở phòng tập luyện võ thuật của Đàm Long bang.
“Dừng!”
Cô Tịch giơ tay lên cao, hô lên một tiếng, hai người đang vật nhau giữa sân tập liền dừng lại.
Người giành được thế thượng phong không ai khác chính là Nhạc Nhiên Kỳ. Cô đứng dậy, chủ động giơ tay đỡ đối phương, tấm tắc khen ngợi: “A Lâm, vất vả rồi!”
A Lâm là thành viên mới trong đợt tuyển chọn gần đây, nhưng tố chất lại rất tốt, vì còn nhỏ tuổi nên cũng rất biết kính trọng người trên. Anh đứng dậy, cúi đầu cảm tạ: “Chị Kỳ, thật sự cảm ơn vì chị đã nhường em.”
Nhạc Nhiên Kỳ cười tít mắt. Có em trai thế này thật là tốt, bây giờ cô đã không còn là lứa thành viên ít kinh nghiệm nhất bang phái rồi: “Đừng khách sáo, người nhà cả.”
Nói rồi, cô hí hửng đi đến chỗ Cô Tịch, ngoan ngoãn như mèo con: “Tịch Tịch thấy em như thế nào?”
Cô Tịch không thể không khen ngợi: “Đòn đánh dứt khoát, dùng lực rất tốt, có thể biết rõ điểm yếu của đối phương, dùng tốc độ đánh thắng sức mạnh. Tiểu Kỳ, chị cho em tám điểm!”
“Năm điểm thôi.” - Đông Diệt tựa người vào cửa, lạnh lùng phê phán.
Cô Tịch không hài lòng ra mặt: “Anh à…”
Đông Diệt chau mày: “Vậy… bảy điểm.”
Nhạc Nhiên Kỳ khoái chí cười thành tiếng, khều nhẹ Cô Tịch: “Hay chị gọi anh ấy thêm hai lần nữa đi, để em được mười một điểm luôn.”
“Em…” - Cô Tịch ngượng đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đứng cách mình không xa.
Nhạc Nhiên Kỳ cười cười, nhìn biểu cảm ngượng nghịu của cả hai, thật lòng không hiểu nổi mà. Đông Diệt cũng thật sự không biết nắm bắt cơ hội gì cả, thanh mai trúc mã với nhau mà đến đầu ba mươi rồi vẫn chưa chịu tỏ tình với con gái nhà người ta.
Nhạc Nhiên Kỳ gạt Đông Diệt qua một bên, đột ngột nắm tay Cô Tịch: “Đúng rồi Tịch Tịch, cuối tuần này cùng đi mua sắm với em không? Trước đây chị có rủ nhưng vì do chuyện ở bang phái giải quyết chưa xong nên chúng ta chưa đi được.”
Cô Tịch vô cùng tán thành: “Được đấy. Vừa hay chuyện bang chủ giao cho chị cũng vừa hoàn thành. Bây giờ chị đang trong kì nghỉ.”
Nhạc Nhiên Kỳ bĩu môi ghen tị: “Chị còn có kì nghỉ cơ đấy...”
“Haha, không phải những buổi nghỉ của em đều được đích thân bang chủ đưa đi giải khuây sao? Đặc ân này trong bang phái chỉ có mình em có thôi đấy, người khác ước cũng không được.”
Nhạc Nhiên Kỳ lạnh giọng: “Nếu có một điều ước, em ước điều ước bang chủ cho em sẽ tặng cho người khác.”
Nhạc Nhiên Kỳ cô giỏi ăn nói như vậy, nhưng mỗi lần đi chung Đàm Tử Kỳ là y như rằng đóng băng toàn tập. Hơn nữa mỗi “cuộc vui” anh đều dành tặng bất ngờ cho cô, không phải kiểu một bó hoa, một bộ váy mà là một cái hồ, một chiếc xe, một ngôi nhà,... đúng là dùng tiền đến mức khiến người khác ngộp chết.
Trước đây cô ước mình có nhiều tiền, bây giờ thật sự đã cầu được ước thấy?