Ba ngày sau, đúng 11 giờ, cuối cùng tiếng chuông báo hiệu đến giờ nghỉ trưa cũng reo lên.
Nhạc Nhiên Kỳ nhẹ vươn vai, đã dần làm quen với lượng công việc mới. Vì tối nay sẽ “mất ngủ” với nhiệm vụ tiền triệu, nên cô đã chuẩn bị rất nhiều năng lượng cho hôm nay.
“Nhiên Kỳ, bảo vệ tầng trệt muốn gặp cô kìa.”
Một người đồng nghiệp đi ngang khều vào vai cô. Nhạc Nhiên Kỳ ngơ ngác. Hay lắm, bây giờ đến cả bảo vệ công ty cũng tìm cô. Xem ra cô cố tình sống hướng nội ở công ty, nhưng hình như chưa có ai là cô chưa có cơ hội nói chuyện ít hơn một lần.
Nhạc Nhiên Kỳ vừa bước ra đến cửa, bảo vệ đã dúi vào tay cô một bó cẩm tú cầu màu tím nhạt to đùng: “Cô Nhạc đúng không? Có người gửi hàng cho cô đấy!”
Nhạc Nhiên Kỳ bất đắc dĩ nhận lấy, vừa ngắm hoa vừa thắc mắc: “Bình thường nhân viên đặt hàng, kiện hàng sẽ được gửi ở bảo vệ, sau giờ làm chúng tôi mới ghé lấy mà?”
Bảo vệ nhỏ tiếng: “Đúng là như vậy, nhưng có người… thêm tiền, muốn nhờ tôi giao hàng giúp.”
Nhạc Nhiên Kỳ nheo mắt khó tin, cũng không thể không nhận. Cô định đưa mũi ngửi, đối phương liền ngăn lại:
“Cô Nhạc! Cẩn thận!”
Nhạc Nhiên Kỳ tròn mắt: “Sao vậy?”
“Cô không biết cẩm tú cầu là loài hoa có độc tính cao sao? Tốt nhất là không nên ngửi hay chạm trực tiếp vào đâu.”
Đôi mắt Nhạc Nhiên Kỳ lóe lên mấy tia nghi hoặc, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngu ngơ vô tội. Cô cao giọng bất ngờ: “Vậy sao? Tôi sơ ý quá, cảm ơn anh đã nhắc nhở!”
Cô liên tục nói cảm ơn, còn cúi đầu chào người bảo vệ lớn hơn mình không quá mười tuổi. Nhưng khi người đó vừa quay đi, gương mặt sợ hãi ban đầu đã trở nên lạnh lùng đến lạ.
Rốt cuộc là ai đã cất công gửi bó hoa này cho cô? Nói đúng ra thì ngoại trừ Mặc Từ Khuynh, chưa từng có người đàn ông nào tặng hoa cho cô cả. Nhưng nếu là anh ta, cũng sẽ không bày ra trò này.
Trong lúc Nhạc Nhiên Kỳ còn đang nghi hoặc mọi thứ, điện thoại của cô bỗng thông báo có tin nhắn mới.
“Bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong là độc tố, tôi thích em vì điểm này.”
Một tin nhắn không hiển thị số điện thoại, được nhắn thẳng vào số điện thoại cô dùng với thân phận người bình thường? Nhạc Nhiên Kỳ nắm chặt điện thoại trong tay, hàng mày xinh đẹp châu chặt lại.
“Là ai đã phát hiện ra thân phận của mình?”
“Kỳ Kỳ, sao em còn chưa đi ăn trưa?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Nhạc Nhiên Kỳ vờ giật mình: “Giám đốc? Sao anh lại ở đây?”
Mặc Từ Khuynh cười cười, trên má xuất hiện hai đồng điếu, quả thật duyên dáng hơn người, còn cả chiếc kính gọng chữ nhật, ghép vào gương mặt này, đột nhiên lại hợp vô cùng. Nhạc Nhiên Kỳ không muốn khen ngợi người khác, nhưng giao diện này không phải đã sắp chạm đến ngưỡng “yêu nghiệt” rồi sao?
Mặc Từ Khuynh giọng đầy hứng khởi: “Tôi định đi kiểm tra công ty một vòng, không ngờ lại vô tình gặp em ở đây.”
Nhạc Nhiên Kỳ ngoài mặt cười e thẹn, bên trong lại hiểu rõ, công ty này lớn như vậy, sự trùng hợp này của anh có được xem là sắp đặt quá mức không vậy?
Hai người cười cười nói nói, bầu không khí vui vẻ với người này, ngượng nghịu với người còn lại. Đại loại vẫn là lời mời đi ăn cơm trưa vô cùng nhiệt tình và lời từ chối vô cùng khéo léo.
Xa xa, ở tầng thượng của tòa nhà cao tầng, có người đang dùng ống nhòm để lén quan sát cuộc trò chuyện của bọn họ. Vì bên ngoài phòng ban làm việc của Nhạc Nhiên Kỳ là tường kính, nên rất dễ dàng quan sát.
Người đàn ông lịch lãm bỏ ống nhòm xuống, nụ cười đen tối có chút không hài lòng.
“Người phụ nữ tôi nhắm đến lại ôm hoa tôi tặng rồi cười nói với người đàn ông khác à? Đông Diệt, cậu nói xem tôi nên làm thế nào đây?” - Đàm Tử Kỳ trầm giọng.
Đông Diệt tỏ ra khó hiểu. Bang chủ của anh ta mới vậy mà đã ra vẻ ghen tuông? Đối với Đàm Tử Kỳ mà nói, muốn phụ nữ thế nào cũng có, không nhất thiết phải chơi trò mèo vờn chuột với người phụ nữ phải sống cả hai cuộc đời mới đủ lo cho gia đình chứ?
Nhắc đến chuyện này, Đông Diệt có chút hoang mang. Trong vòng ba ngày tính từ lúc gọi điện xác nhận “đặt lịch” với quý cô K., Đàm Tử Kỳ đã chi một số tiền không nhỏ để sàn thương mại đen chịu đưa ra một vài lịch sử giao dịch của K., rồi lại từ đó điều tra manh mối, thu nhặt camera mới có thể biết được cô ta là ai.
Nếu từ đầu anh có thể làm như vậy, hà cớ gì phải tặng không cho cô ta một trăm triệu vậy? Đàm Tử Kỳ mà anh ta quen biết có thể là người phung phí tiền bạc thế này sao?
Đàm Tử Kỳ giơ ống nhòm lên, tiếp tục quan sát người con gái ở phía xa, đến khi cô đi mất mới thôi.
“Đúng là muốn gặp em đến nóng vội.”
—-------------------
Buổi tối, đúng giờ hẹn, Nhạc Nhiên Kỳ hóa thân thành quý cô lừa đảo, mặc bộ váy body màu đỏ tươi cúp ngực, xẻ tà cao ngang đùi, tóc xoăn lọn sóng xõa dài ngang lưng, đôi mắt kiêu sa còn đôi môi thì đỏ mọng, chỉ khiến người khác muốn lưu dấu lên đó.
Cô thong dong đi vào quán Bar của Đàm Long bang. Nghe nói tầng cao nhất của nơi này dùng hoa hồng pha lê để trang trí. Như vậy thì cô cứ tùy tiện “xin” một hoa là được. Nhạc Nhiên Kỳ hiểu rõ trên đời không có bữa cơm nào là dễ nuốt, nên mặc dù nói đến “xin” hoa nghe rất dễ dàng, nhưng không phải người cô cần xin chính là bang chủ Đàm Long bang sao?
Nhạc Nhiên Kỳ tự cảm thán: “Lần trước là lừa người của Đàm Long bang, bây giờ định lừa cả bang chủ Đàm Long bang. Nhạc Nhiên Kỳ, cô cũng oách thật!”
Vừa tán dương bản thân xong, Nhạc Nhiên Kỳ lại khóc trong lòng: “Nhưng như vậy có khác gì mình bán mạng với giá một trăm triệu đâu nhỉ?”