Cuối cùng, như mong muốn, người đó đã thành công vào trong quán.
Thực ra cũng không có trở ngại gì lớn, sau khi chị Triệu, quản lý của quán, đến, Vi Vi nói: “Cậu ấy đến tìm cậu, hỏi về chuyện thuê căn hộ trên lầu. Sáng nay cậu có đến không?”
“Có thể lát nữa anh ấy sẽ ghé qua.” Chị Triệu liếc nhìn Thời Quyết một vòng rồi nói, “Cậu vào trong ngồi chờ một lát nhé.”
Chị Triệu bình thường rất nghiêm khắc, ngay cả cốc chén đặt lệch cũng sẽ bị chị ấy phê bình, ngoài giờ làm việc thì chẳng ai được vào quán.
Đào Vũ nghĩ, đẹp trai đúng là có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Họ vào trong quán, Đào Vũ lập tức đi làm việc, còn chị Triệu vào phòng lấy đồ.
Vi Vi dẫn người đó chọn một chiếc ghế sofa ở góc ngồi xuống, rồi ngồi dựa vào cạnh ghế, bắt chuyện với cậu ta.
“Cậu đến từ đâu vậy?”
Thời Quyết nhìn vào điện thoại, hình như đang tra cứu gì đó, rồi đáp tên một thành phố.
Vi Vi hỏi: “Đến đây làm gì?”
Cậu đáp: “Người đẹp, cho tôi xin chút nước nhé.”
Vi Vi cười khẽ: “Cậu gọi ai là người đẹp vậy? Tôi không phải là người đẹp đâu nhé.”
Cậu ngước mắt nhìn cô ta: “Vậy chị muốn tôi gọi chị là gì?”
Quán bar ban ngày không bật đèn, bên trong hơi tối, cậu ngồi đó vắt chân, gương mặt hiện lên vẻ trắng trẻo mờ mờ ảo ảo. Ánh sáng nhẹ nhàng phản chiếu trên đôi khuyên tai đơn giản của cậu, tạo nên một vẻ đẹp kỳ lạ.
Vi Vi khẽ ngẩn người, sau đó có chút ngượng ngùng: “Ai bảo cậu gọi đâu, chỉ là đừng gọi bừa thôi…”
“Được thôi.” Cậu nói tiếp, “Có nước không?”
Vi Vi bĩu môi, cuối cùng vẫn đi lấy nước cho cậu.
Đào Vũ đứng làm việc sau quầy, cảm thấy cậu này dù nói gì cũng có đáp lại, nhưng những lời đó như cánh bèo trôi nổi trên mặt nước, không đọng lại chút gì. Chỉ có giọng nói nhẹ nhàng, từ ngữ rõ ràng của cậu ấy là rất êm tai, khách quan mà nói là cực kỳ dễ nghe.
Một lát sau, cửa lại mở ra.
Một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi bước vào, đeo kính, mặc áo sơ mi và quần rộng, thân hình trung bình, hơi phát tướng, dưới lớp áo lờ mờ thấy dáng bụng.
Tóc anh ta có chút rối, mặt mày mệt mỏi, ngáp dài định đi vào bên trong.
Đây là La Khắc, ông chủ của LAPENA.
Đào Vũ chào anh ta, La Khắc ậm ừ vài tiếng, mắt ngái ngủ định đi vào trong.
“Cậu!”
La Khắc quay đầu lại, giơ tay chào, rồi dừng bước.
Anh ta mới nhận ra trong quán có một người lạ.
Người đó đứng dậy, tiến lại gần.
Đào Vũ cảm thấy khi người đó tiến đến, ông chủ La Khắc dường như tỉnh táo hẳn, dáng đứng cũng thẳng hơn một chút.
Cậu đi tới trước mặt La Khắc.
La Khắc hỏi: “Cậu là…”
Cậu đáp: “Ông chủ, làm phiền anh vài phút, tôi muốn hỏi một chuyện.”
Vi Vi cũng đi theo.
La Khắc hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Vi Vi nhanh miệng đáp: “Cậu ấy muốn thuê nhà!”
La Khắc: “…Thuê nhà?”
“Là thế này.” Thời Quyết giải thích, “Tôi từ thành phố khác đến, muốn thuê căn hộ trên lầu, tôi đã liên hệ với môi giới nhà đất, họ nói đã cho thuê hết rồi, chỉ còn vài căn thuộc về quán bar bên dưới.”
La Khắc nói: “Đúng vậy, là của chúng tôi.”
Cậu hỏi: “Bây giờ nhà đó đang sử dụng hết rồi sao? Có thể cho thuê không?”
La Khắc đáp: “Chúng tôi không cho thuê, đó là kho của chúng tôi.”
Vi Vi nói: “Cậu, cũng không phải là tất cả đều chứa đồ mà.”
“Chậc.” La Khắc liếc nhìn cô ta, “Đã bao lâu rồi cháu chưa lên đó.”
Vi Vi làm mặt quỷ: “Ồ…”
“Thôi được.” Thời Quyết nói, “Vậy xin lỗi đã làm phiền.” Cậu cũng không ép buộc, nói xong liền quay lại chỗ sofa, lấy đồ định rời đi.
Ánh mắt của La Khắc vẫn dõi theo cậu, khi thấy cậu đeo cây đàn lên vai, mắt anh ta hơi nheo lại.
Anh ta nhìn kỹ một chút, đột nhiên nói: “Ê, cậu kia, đợi chút.”
Sâu trong quán bar, trên sân khấu có trống và giá nhạc, xung quanh còn có nhiều thiết bị khác.
Đào Vũ cảm thấy cậu ta chắc cũng nhận ra đây là một quán bar có biểu diễn live, cậu ta mỉm cười nói: “Đàn cổ điển, dân ca, guitar bass keyboard, đều chơi được.”
“Ồ, thật sao?” La Khắc cũng cười, “Cậu từ đâu đến đây? Đến đây làm gì? Không vội thì ngồi xuống nói chuyện chút.”
La Khắc kéo ghế ở quầy bar ra, Thời Quyết tiến lại ngồi xuống.
Vi Vi cũng ngồi cạnh La Khắc.
Họ trò chuyện trong quán bar trống trải.
“Cậu muốn thuê căn hộ trên lầu làm gì? Định thuê bao lâu?”
“Nơi này tiện lợi hơn một chút, tôi không ở đây lâu dài, nhưng có lẽ mỗi tháng sẽ đến, nên muốn tìm một chỗ ổn định.” Cậu ngồi trên ghế, tựa vào quầy bar, “Hút thuốc được chứ?”
“Cậu hút đi, tôi có thuốc đây, dùng không?”
“Không cần.”
Thời Quyết châm một điếu thuốc, rồi chỉ về phía sau, hỏi: “Quán này có biểu diễn à?”
Những nốt nhạc đẹp đẽ tuôn ra, âm thanh không trong trẻo sáng sủa như guitar thường nghe trong quán, mà là một âm thanh êm dịu đầy đặn, tinh tế sâu lắng.
Vi Vi dựa vào quầy bar, khẽ nói: “…Chơi điêu luyện thật.”
La Khắc nghe, cũng châm một điếu thuốc.
Đào Vũ mắt thấy có việc, liền đưa tới một cái gạt tàn, nhưng ông chủ La Khắc chẳng để ý, chỉ chăm chú nhìn đôi tay đang lướt trên dây đàn kia.
Thực ra, Thời Quyết không phải người chơi guitar cổ điển giỏi nhất mà La Khắc từng gặp, nhưng cậu ấy chơi rất có hồn, chín chắn điêu luyện, có phong cách riêng, có thể thể hiện cấu trúc nghiêm ngặt và phức tạp của guitar cổ điển một cách cực kỳ có chiều sâu.
Một người đạt đến trình độ chuyên nghiệp.
Lại còn đẹp trai thế này.
Cậu chơi xong một bản, rồi đưa đàn cho La Khắc.
“Ôi… thôi đi.” La Khắc cười nói, “Tôi không chơi đâu.”
Cậu đặt cây đàn sang một bên.
La Khắc nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Cậu tên gì?”
Cậu đáp: “Tôi là Thời Quyết.”
“À, cậu đến đây làm việc à? Có hứng thú biểu diễn vài buổi không? Cậu hát thế nào?”
“Biểu diễn thì được, nhưng tôi không hát. Tôi có thể giúp ông mở màn, làm nhạc đệm cũng được.”
“Giá cả thế nào?”
“Chuyện đó dễ thôi.” Thời Quyết hút hết điếu thuốc, dập tắt trong gạt tàn, “Nhưng ông chủ, anh phải nhường cho tôi một căn phòng đấy.”
Họ lại trò chuyện thêm một lúc, cuối cùng đạt được thỏa thuận.
La Khắc cho cậu thuê một căn hộ một phòng, giá tám trăm một tháng, đổi lại cậu phải đảm bảo thời gian biểu diễn ở quán ít nhất bảy tiếng mỗi tháng.
Thời Quyết cảm thấy mình bị thiệt.
Nhưng cậu cũng không bận tâm.
La Khắc gọi điện kêu một nhân viên nam đến, gọi là Tiểu Dương, cũng là nhân viên của quán. Vi Vi dẫn Tiểu Dương, Đào Vũ, và Thời Quyết cùng đi tới tòa chung cư phía sau.
Tòa chung cư khá cũ, có vẻ như ban quản lý cũng không quan tâm lắm, bụi bẩn hiện rõ khắp nơi.
Họ lên tầng bảy, đến căn phòng cuối cùng.
Vi Vi mở cửa.
Căn hộ rất nhỏ, chỉ khoảng ba mươi mét vuông. Bên trái khi bước vào là bếp, căn hộ không có ga nên chỉ có thể sử dụng bếp từ, còn bên phải là phòng tắm. Trong phòng có một chiếc giường và một cái bàn, không có cả tủ quần áo, thiết bị điện chỉ có một chiếc tủ lạnh nhỏ, một máy điều hòa và một máy giặt lồng ngang.
Trong phòng chất đầy hàng hóa, Vi Vi bảo Tiểu Dương chuyển sang căn phòng khác, sau đó Đào Vũ bắt đầu dọn dẹp.
Thời Quyết bước vào phòng, đặt túi và cây đàn xuống.
Vi Vi hướng dẫn cậu cách sử dụng các thiết bị điện, rồi đưa chìa khóa cho cậu.
“Cậu nghỉ ngơi một chút đi, chiều nay tôi sẽ mang hợp đồng cho cậu.”
Thời Quyết nhận lấy chìa khóa: “Cảm ơn.”
Vi Vi nói thêm vài câu rồi rời đi.
Đào Vũ dọn dẹp xong cũng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Thời Quyết.
Phòng tuy nhỏ nhưng có một ban công nhỏ, xung quanh đều là cửa sổ, tầm nhìn rất thoáng.
Cậu bước đến bên cửa sổ, mở một cánh ra, gió buổi sáng thổi vào, mang theo cảm giác ẩm ướt và hơi thở của bụi đất.
Căn hộ này thực ra khá cũ, điều kiện không mấy tốt, nhưng vị trí thì rất tiện lợi. Tòa nhà nằm ngay mặt đường, đối diện là khuôn viên trường đại học, chỉ cách vài trăm mét. Khi mặt trời dần lên cao, sương mù tan biến, tầm nhìn trở nên trong trẻo, rộng mở.
Cậu đứng đó một lúc, rồi ngồi xuống giường, nằm ngửa trên đệm.
Trong phòng còn thiếu nhiều đồ, và cũng khá bẩn, nhưng hiện tại cậu quá mệt, chẳng muốn động tay làm gì.
Trong đầu cậu lướt qua danh sách những thứ cần mua, rồi lại kiểm tra lần nữa các việc đã sắp xếp trước đây: công việc hoàn thiện cho chương trình “Vũ Điệu Thanh Xuân”; chỉnh sửa hai bài hát của Lâm Nghiên; vụ kiện đòi bồi thường của công ty; sắp xếp các khóa học của SD; xin nghỉ dài hạn ở Hoa Đô; thuê người giúp việc tạm thời cho Ngô Nguyệt Kỳ…
Ở đây khoảng một tuần có lẽ không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, Thời Quyết ngáp một cái, đầu óc mơ màng nhớ lại khung cảnh trường đại học chìm trong màn sương sáng nay, cậu nhắm mắt lại, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận chiều, cậu bị đánh thức bởi tiếng còi xe ngoài cửa sổ.
Thời Quyết mở mắt, ngồi dậy, cảm thấy đau âm ỉ bên trong đầu gối. Cậu nhấc chân lên, duỗi thẳng rồi thu lại.
Chấn thương gãy xương đã gần như hồi phục, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn đau.
Thời Quyết ngồi dậy một lúc, sau đó vào phòng tắm rửa mặt, rồi ra ngoài.
Cậu tìm kiếm trung tâm mua sắm gần đó, trước tiên đi ăn, sau đó mua một số đồ dùng cơ bản, rồi về cửa hàng tiện lợi gần căn hộ để mua một thùng nước uống mang lên phòng.
Loay hoay một hồi, trời đã tối.
Thời Quyết trở lại quán bar.
LAPENA mở cửa từ bốn giờ chiều, hoạt động đến tận bốn giờ sáng, bây giờ là lúc không quá đông cũng không quá vắng, sân khấu biểu diễn vẫn đang trống.
Thời Quyết tìm chị Triệu để ký hợp đồng thuê nhà, rồi thỏa thuận thời gian biểu diễn.
“Bắt đầu từ ngày mai đi, biểu diễn sớm hoặc muộn cũng được.” Thời Quyết nói, “Bốn giờ chiều hoặc khoảng hai, ba giờ sáng.”
Vi Vi bên cạnh nói: “Giờ vàng là từ tám đến mười hai giờ đêm, diễn sau nửa đêm cũng được, nhưng bốn giờ thì gần như chẳng có ai.”
Thời Quyết gấp hợp đồng thuê nhà lại, đáp: “Không có ai thì cô nghe cũng được mà.”
Vi Vi trừng mắt nhìn: “Ai thèm nghe, đừng có đùa nữa, dính nhớp quá rồi đấy.”
Cậu cười: “Xin lỗi nhé.” rồi cậu nhét hợp đồng vào túi, quay sang nói với chị Triệu, “Tôi đi trước đây, lát nữa quay lại.”
Chị Triệu gật đầu.
Thời Quyết rời khỏi quán.
Vi Vi tiếp tục làm việc của mình, nhưng rồi lại vô tình liếc nhìn theo.
Chị Triệu vừa kiểm tra sổ sách vừa nói: “Đừng nhìn nữa, có bạn gái rồi.”
Vi Vi quay đầu: “Có à? Nhìn rất thoáng mà.”
Chị Triệu khẳng định: “Có đấy.”
Vi Vi chống cằm lên quầy, trượt qua: “Chị biết thế nào?”
Chị Triệu đáp: “Nói chuyện rồi mà, cậu ta đến đây để ở gần trường đại học, bạn gái cậu ấy học ở trường đối diện.”
“À, ra vậy, không lạ gì cậu ấy thuê chỗ đó.” Vi Vi suy nghĩ một chút, rồi đảo mắt, “Chán thật…”
Thời Quyết trở lại căn hộ, nghỉ ngơi một lúc, rồi bắt đầu sắp xếp những thứ mới mua.
Lúc này, Từ Vân Ni và Đào Vũ đang ăn ở nhà ăn.
“Quán của bên bọn mình có lẽ sắp nổi tiếng rồi.” Đào Vũ nói.
Từ Vân Ni đáp: “Cậu đã nói câu này bốn lần rồi.”
“Thật đấy.” Đào Vũ nói, “Có một tay chơi trụ cột vừa đến, không phải đùa đâu.”
“Ừ.”
Từ Vân Ni không chú ý lắm, vừa ăn vừa trả lời tin nhắn trên điện thoại.
Một phòng ký túc xá vừa cãi nhau, một người nói người kia lấy trộm đồ trang điểm của cô ấy và muốn báo cảnh sát. Từ Vân Ni cố gắng thuyết phục không báo cảnh sát, nhưng người kia lại muốn chuyển phòng. Giáo viên hướng dẫn hôm nay lại nghỉ, nên việc này đổ lên đầu Từ Vân Ni, hai bên đều cãi nhau kịch liệt, tin nhắn liên tục bắn tới.
Đào Vũ nói: “Ngày nào đó nếu cậu ấy biểu diễn, tôi sẽ dẫn cậu và Niết Ân Bối đến xem.” Cô ấy vẫy tay, “Tôi không phải kiểu người bị cuốn hút bởi ngoại hình, nhưng cậu ấy trông thật sự giống nhân vật anime trên gối của Niết Ân Bối.”
“Ừ.”
Từ Vân Ni nhìn chằm chằm vào màn hình, nói: “Đào Vũ à…”
“Gì cơ?”
“Chúng ta hãy chăm chỉ học tập, đừng để bị cuốn hút.”
“Nhìn một chút cũng gọi là bị cuốn hút à? Cậu còn nói thích mấy cô gái xinh đẹp nữa kìa.” Đào Vũ phản đối, “Tên cậu ấy cũng khá đặc biệt, gọi là… gì nhỉ? Thị Giác? Hay Thời Quyết?”
Không kịp suy nghĩ thêm, chỉ nghe đến cái tên, tay của Từ Vân Ni đang gõ bàn phím bỗng khựng lại.
Nhà ăn ồn ào, điện thoại càng ồn ào hơn, Từ Vân Ni vốn đã đau đầu, sau cú giật mình theo phản xạ, đầu cô như muốn nổ tung, da gà nổi lên.
Từ Vân Ni ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Đào Vũ, hỏi: “Cậu nói gì? Tên gì cơ?”
Đào Vũ đáp: “Thời Quyết? Không biết là chữ nào, nhưng phát âm là vậy, sao thế?”
Từ Vân Ni trong giây lát đầu óc trở nên trống rỗng, sau đó ngay lập tức quay lại trang chủ WeChat để kiểm tra…
Có phải cô đã bỏ lỡ điều gì không?
Ảnh đại diện của Thời Quyết đã bị kéo xuống rất xa rồi (*).
Đã hơn nửa tháng kể từ lần liên lạc cuối cùng.
Lúc đó cô đã hỏi thăm cậu về tình hình, cậu nói việc soạn nhạc sắp hoàn thành, sắp tới sẽ phải xử lý công việc ở SD, cô đáp lại bằng một lời đồng ý, và từ đó không có liên hệ gì thêm.
… Đào Vũ đã nói gì sáng nay? Rằng quán của họ có người mới đến, cậu ấy còn nói gì nữa?
Suy nghĩ của Từ Vân Ni chưa bao giờ nhanh đến vậy, trong thời gian ngắn nhất, cô đã nắm bắt được thông tin quan trọng nhất.
“Cậu nói người đó thuê căn hộ phía trên quán bar của các cậu? Chính xác là ở đâu?”
Chú thích:
(*) Trong ứng dụng nhắn tin, ở đây có thể là Wechat, danh sách các cuộc trò chuyện được sắp xếp theo thứ tự thời gian, từ gần nhất đến xa nhất, có nghĩa là ảnh đại diện của Thời Quyết đã bị đẩy xuống rất xa trong danh sách tin nhắn, cho thấy Từ Vân Ni và Thời Quyết đã không liên lạc trong một thời gian dài.