Sáng sớm hôm nay, Lưu Vinh từ trong khoang thuyền tỉnh lại, duỗi lưng một cái liền đứng dậy thu dọn giường.
Hắn là một thuyền viên trên thương thuyền, không có nghề gì giỏi, nói trắng ra chính là một tạp vụ. Ở trên thuyền không có địa vị gì, tự nhiên cũng không có quyền ngủ nướng.
Hắn phải dậy sớm để quét sàn, kiểm tra hàng hóa và làm một số công việc lặt vặt. Chẳng qua theo thuyền mua bán tuy rằng vất vả, mỗi một chuyến kiếm cũng không ít. Đặc biệt là gần đây Yến Vương cát cứ, thương thuyền đi Ích Châu đều ít đi không ít.
Không có đối thủ cạnh tranh áp giá, giá trị hàng hóa trên thuyền bọn họ cũng theo đó nước lên thì thuyền lên. Ngay cả Lưu Vinh sai vặt như vậy mỗi chuyến lấy tiền công đều nhiều hơn trước mấy lần.
Chẳng qua đi qua Ích Châu mua bán cũng không chỉ có khổ lao, vẫn phải bán mạng lấy tiền. Ai cũng không biết trên biên ải lúc nào sẽ đánh nhau, có thể ảnh hưởng đến mình hay không.
Trước kia thương nhân phải lo lắng thuỷ phỉ chặn hàng, hiện tại càng phải lo lắng có thể gặp phải loạn quân lưu phỉ hay không, nguy hiểm hơn nhiều so với thủy phỉ.
Trước khi rời khỏi phòng, Lưu Vinh nhìn thoáng qua cửa phòng bên cạnh.
Nơi đó có một tiểu đạo sĩ nhìn tuổi tác không lớn, ngày thường cũng không ra khỏi cửa, liền trú ở trong khoang thuyền, hẳn là bản thân mang theo lương khô, bình thường cũng không thấy hắn ra ngoài ăn cơm.
Lưu Vinh cũng có một đứa con gái tầm tuổi này, hắn bình thường theo thuyền đi khắp nơi, thường xuyên không gặp mặt. Năm nay vừa về nhà, phát hiện cô gái nho nhỏ kia cũng đã trở nên duyên dáng yêu kiều.
"Tiểu đạo sĩ sát vách này xem tuổi tác hẳn là cùng nữ nhi chênh lệch không nhiều lắm đi..."
Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Vinh thoáng thở dài. Cũng không biết là chuyện gì có thể làm cho hài tử tuổi này rời nhà theo thương đội của bọn họ chạy xa như vậy.
Ôm ý nghĩ như vậy, hắn chạy vào bếp lấy một bọc nhỏ gói bằng giấy dầu, nóng hôi hổi. Gõ cửa khoang kế bên, thấy tiểu đạo sĩ không trả lời, liền đem thứ này trực tiếp đặt ở cửa, nói :
"Bây giờ chính là lúc phát triển thân thể, đừng mỗi ngày ở trong khoang thuyền ăn lương khô, thúc có một cái bánh nướng cho ngươi, thừa dịp còn nóng hãy ăn đi."
Trong phòng kia vẫn không có động tĩnh, Lưu Vinh cũng không giận, đứa nhỏ như vậy ra ngoài cẩn thận một chút cũng là bình thường.
Hôm nay thương đội muốn đi qua Ích Châu biên cảnh, Lưu Vinh cũng không dám trì hoãn, lại nhắc nhở hai câu, liền vội vàng chạy lên boong tàu làm lên hằng ngày công việc.
Chờ sau khi hắn rời đi, cửa khoang thuyền kia mới từ từ mở ra, sau đó là một thân ảnh mặc đạo bào cũng xuất hiện. Chỉ là khuôn mặt kia nếu bị người ta nhìn thấy sợ là sẽ bị dọa đến run rẩy.
Trên mặt người này có bốn cặp mắt, bên cạnh má còn có một khuôn mặt nhỏ nhắn, thần sắc dữ tợn. Đạo sĩ kia tựa hồ đang cùng khuôn mặt nhỏ nhắn kia nói cái gì đó một lúc mới thấy sắc mặt nó dần dần nhu hòa, cuối cùng biến mất không thấy nữa.
Phùng Tử nhìn trước cửa bánh nướng bọc giấy dầu liền cầm lên, thấy còn bốc hơi nóng. Hăn bóc giấy dầu cắn một cái, bên trong kẹp mấy miếng thịt lừa, vào trong miệng còn có nước thịt béo ngậy chảy ra. Mặc dù chỉ là thức ăn phàm nhân nhưng mùi vị lại không tồi chút nào.
"Cảm ơn."
Phùng Tử đưa mắt nhìn về phía Lưu Vinh rời đi. Suy nghĩ một chút, hắn vung tay lên mở cửa phòng Lưu Vinh, vỗ một cái túi trữ vật, mấy quan tiền màu đỏ kim liền lắc lư bay ra, chủ động chui xuống dưới gối ở đầu giường.
Mấy ngày nay, Phùng Tử vốn định cứ như vậy theo thương thuyền xuôi dòng để đi Ích Châu. Chỉ làm sao Tâm Ma Kiếp đã là càng ngày càng gần, thậm chí hiện tại cũng đã xuất hiện tình huống bản tướng bất ổn.
Vừa rồi, Phùng Tử thật vất vả mới khuyên được mấy người Phùng Tử khác. Vừa vặn hiện tại cũng đã tới gần Ích Châu, dứt khoát tính toán cứ như vậy xuống thuyền đi tìm quân doanh, g·iết chóc một phen để phá tâm ma.
Thu dọn hành trang đơn giản một chút, Phùng Tử đang chuẩn bị xuống thuyền. Đột nhiên thần thức khẽ động, tám con mắt đồng thời lóe ra hào quang hưng phấn, phệ huyết không chút che giấu.
"Chuyện tốt, chuyện tốt, đều tiết kiệm công sức đi tìm của ta"
Phùng Tử mỉm cười, trên mặt, trên cổ hay các bộ vị khác cũng đều xuất hiện ra một khuôn mặt tươi cười vặn vẹo, nhìn qua thập phần dữ tợn khủng bố.
Ngay tại vừa rồi, một đám phản quân, đại khái có không tới ngàn người cùng hai cái Kim Đan tu sĩ tiến vào phạm vi thần thức của hắn, dang nhanh chóng tới gần thương đội này.
"Xem ra là muốn c·ướp thuyền đi."
Phùng Tử cũng không có cố ý dò xét để tránh cho hai Kim Đan kia cảnh giác. Ngược lại không vội xuống thuyền, dứt khoát thi triển một Ẩn Thân Chú, định chờ ở trên thuyền dĩ dật đãi lao.
Tốc độ hành quân của đám người này thật sự khâ chậm nên qua một lúc lâu, trên thuyền mới vang lên tiếng báo động và tiếng kêu sợ hãi của các thuyền viên.
Phùng Tử phát hiện đám binh phỉ này dựng lên một cột khóa sắt ở giữa sông, buộc ở trên đá ngầm hai bờ sông chặn thuyền. Sau đó chính là hơn mười chiếc thuyền nhỏ chở hơn trăm người nhào lên thuyền. Những người còn lại thì ở bên bờ tìm địa phương bí mật phòng ngừa gặp phải tập kích.
Một tu sĩ Kim Đan lúc này đang bay trên trời hứng thú quan sát cảnh tượng c·ướp thuyền, người còn lại thì không biết trốn ở đâu nữa.
Chẳng qua, chúng cũng không có khả năng giấu diếm được ánh mắt của Phùng Tử. Phùng Tử đảo mắt qua, liền nhìn thấy ở trên bờ sông đã có một người đang khoanh chân đả toạ.
"Xem ra vẫn là một người cần cù bù thông minh, thời khắc không quên tu luyện. Chẳng qua dù là thế nào thì hắn cũng phải c·hết..."