"Ta cho là tổ trưởng lão của tam đại gia tộc nói không sai, nữ nhân này rõ ràng đã bị ma hóa, các ngươi nhìn hai mắt của cô ta mà xem, chỉ có ác ma mới có đôi mắt như thế! Nếu như cô ta không chết, vậy khẳng định sẽ có rất nhiều người gặp tai họa!"
"Đúng vậy! Nữ nhân này nên chết, vì an nguy của lê dân bá tánh, nên giết cô ta!"
Đám quần chúng bên dưới ồn ào kêu lên.
Trong mắt bọn họ, Lâm Nhược Bạch chính là một ác ma, còn tổ trưởng lão của tam đại gia tộc thì lại là thân linh, trảm yêu trừ ma!
Đứng giữa vòng vây của chúng tổ trưởng lão, thần sắc của Lâm Nhược Bạch vẫn vô cảm như cũ, một đôi con ngươi đỏ tươi như máu, tựa hồ còn có từng tia huyết quang lóe lên nơi đáy mắt của cô, vô cùng đáng sợ.
Chiến đấu, chạm nhẹ là bùng nổ!
Các tổ trưởng lão tốt xấu gì cũng là Thánh Linh Giả, trên phiếm đại lục này là sự tồn tại chí cao vô thượng, tuy nhiên, ngay cả như vậy, dù đồng thời đối mặt với rất nhiều Thánh Linh Giả, nhưng Lâm Nhược Bạch vẫn không hề rơi vào thế hạ phong.
"Mẫu thân....."
Đúng vào lúc này, giữa đám đông, một giọng nói mềm mại non nớt đột nhiên vang lên: "Con có biết tiểu tỷ tỷ này, tỷ ấy hình như là người của Y Tháp!"
Nếu Khinh Yên có ở đây, thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay đây chính là đứa bé gái suýt chút nữa đã bị xe ngựa của Âu gia đụng trúng, may mắn được cô cứu mạng.
Mà sau khi được cứu, bé cũng đã thề phải gia nhập Y Tháp.
"Duyên nhi, đừng lên tiếng!"
Vị phụ nhân bên cạnh sợ đến mức vội vàng bịt kín miệng của Duyên nhi lại, rồi mới thật cẩn thận liếc nhìn trận chiến ở phía bên kia.
Tuy nhiên, tay của phụ nhân cũng không hoàn toàn che kín hết được miệng của Duyên nhi, loáng thoáng vẫn có thể nghe thấy được âm thanh của bé phát ra.
"Mẫu thân, tại sao bọn họ đều cảm thấy là vị tiểu tỷ tỷ kia làm sai vậy? Con cảm thấy người của tam đại gia tộc mới không phải là người tốt, lúc trước thì muốn đâm chết con, là do tỷ tỷ của Y Tháp cứu con, cho nên, những người này mới là người xấu, tiểu tỷ tỷ của Y Tháp chắc chắn là người tốt, sau này, con nhất định phải gia nhập Y Tháp."
Đối với tiểu cô nương tuổi vẫn còn nhỏ thế này, thì trong tâm hồn nho nhỏ của bé, Khinh Yên cứu bé, nên khẳng định là người tốt, cho nên, những người trong Y Tháp đều là người tốt.
Ngược lại, người Âu gia muốn đụng chết bé, chính là người xấu.
"Duyên nhi!"
Phụ nhân bị bé dọa cho hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, vội vàng quát lên bảo bé dừng lại, nói: "Con đừng có nói lung tung, kẻo lại chuốc họa vào mình!"
Duyên nhi chớp chớp hai mắt đầy vẻ ngây thơ, tuổi của bé vẫn còn nhỏ, làm sao biết được làm vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Pháo hôi lão giả lạnh lùng liếc nhìn Duyên nhi, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, ngay thời điểm mà mọi người không có chú ý tới, ông ta liền bắn một cổ lực lượng cường đại từ trong ống tay áo ra ngoài, trực tiếp nhắm thẳng về phía Duyên nhi.
Tiểu cô nương Duyên nhi đâu có biết được hành động này của pháo hôi lão giả.
Phải nói là, không có một người nào nhìn thấy được một màn này.
Vì thế, khi mà mọi người nhìn thấy Lâm Nhược Bạch lao nhanh về phía của Duyên nhi, tất cả đều bị dọa cho hoảng sợ.
"Mau, mau tránh ra, ma nữ này nổi điên rồi!"
Mọi người vội vàng hét ra tiếng hét chói tai.
Phụ nhân cũng bị dọa cho ngây người, đợi khi cô ta hồi phục lại tinh thần, thì Lâm Nhược Bạch đã đến ngay trước mặt của Duyên nhi...
Phụt!
Lâm Nhược Bạch nhanh tay ôm lấy Duyên nhi vào lòng mình mà bảo hộ cho bé, đạo công kích của pháo hôi lão giả liền đánh ngay vào lưng của cô.
Trước đó, Lâm Nhược Bạch vì để đuổi kịp đạo công kích này mà đã dùng hết tất cả sức lực của mình, cho nên, cô không có cơ hội thi triển phòng ngự để bảo vệ bản thân.
Một linh sư đối mặt với một đòn công kích của một cường giả khác mà không thi triển phòng ngự, thì chẳng khác gì với người bình thường cả.
Đây cũng chính là nguyên nhân chính của việc các thích khách có thể dễ dàng lấy mạng của những cường giả thực lực mạnh hơn mình.
Duyên nhi ngơ ngác chớp chớp mắt, ánh mắt ngây ngốc đáng yêu mà nhìn Lâm Nhược Bạch, bé vươn bàn tay nhỏ bé của mình, giúp Lâm Nhược Bạch lau đi vết máu nơi khóe miệng, trong mắt là một mảnh mờ mịt khó hiểu.