“An Tử Hạo, nơi này để ta với Vân Tiêu xử lý, ngươi đi đưa Quý Phỉ đến đây.”
Vân Lạc Phong chậm rãi đi về phía nam nhân trung niên, trong đôi mắt hơi nheo lại chứa tà khí càng sâu hơn, mặt không cảm xúc nói ra câu kia.
“Được.”
An Tử Hạo gật đầu đồng ý.
Hắn nhìn Vân Lạc Phong, đi lướt qua nam nhân trung niên rồi bước vào Quý gia.
Nam nhân bên cạnh Vân Lạc Phong có thực lực quá mạnh, những người ở Quý gia nhất định không phải là đối thủ của hắn……
“Người đâu, bắt mấy người này lại.” Nam nhân trung niên phất tay, lạnh giọng phân phó.
Trong phút chốc, bọn thị vệ rút vũ khí ra, từ bốn phương tám hướng tấn công về phía hai người Vân Lạc Phong.
“Giải quyết trong một trận.”
Vân Lạc Phong ngáp một cái, lười biếng nói.
“Được.”
Vân Tiêu cúi đầu nhìn về phía thiếu nữ, sủng nịch mỉm cười, chờ đến khi hắn ngẩng đầu, vẻ mặt trở nên lãnh khốc, sát khí kích động xuất ra từ trên người.
Nàng nói giải quyết trong một trânh, không phải là giải quyết mấy thị vệ kia, mà là mọi người ở đây.
Cuồng phong nổi lên, áo đen tung bay.
Vẻ mặt của nam nhân lãnh khốc giống như một sát thần, không còn sủng nịch như khi đối mặt với Vân Lạc Phong.
Nam nhân trung niên cả kinh biến sắc, khuôn mặt sợ tới mức tái nhợt, hắn muốn lui về phía sau, nhưng giống như có một bàn tay từ dưới đất vươn lên, nắm chặt lấy cổ chân hắn!
“Gia chủ, cứu ta!”
Trong cuồng phong, mỹ phụ cảm thấy thân thể của mình như bị cuốn vào trên không, nàng nắm chặt lấy nam nhân trung niên, giống như bắt lấy cộng rơm cứu mạng cuối cùng!
“Vân Tiêu, trước mắt đừng giết bọn họ.”
Sauk hi Vân Lạc Phong ném xuống lời này, nàng dứt khoát ngồi xuống một bên, ánh mắt vui vẻ nhìn về phía hai người đang giãy giụa không thôi giữa cuồng phong.
Đùng!
Sức mạnh đi vào cơ thể, nam nhân trung niên cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bị đánh nát, hắn đau đến gương mặt xanh mét, còn chân cũng không thể cử động được chút nào, như bị mọc rễ trên mặt đất.
Giờ phút này, hắn giống như một bia ngắm sống, không thể động đậy, chỉ có thể chịu đựng tiếp nhận những sức mạnh cuồng bạo kia……
……
Bên trong phòng ngủ xa hoa.
Tiểu loli không chớp mắt nhìn về phía sân ngoài phòng, trong đôi mắt to sáng ngời tràn đầy lo lắng.
“Cũng không biết có phải Tử Hạo ca ca thật sự rơi vào trong tay những người này hay không.”
Nàng than nhẹ một tiếng.
Đã trở lại Quý gia, những người này càng thêm trông giữ nàng chặt hơn, không cho phép nàng bước ra cửa phòng một bước, nàng cũng không có cơ hội rời khỏi đây.
“An Tử Hạo! Ngươi đã trở lại!”
Đột nhiên, nàng nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng quát chói tai, mắt to sáng ngời hiện lên tia vui sướng.
“Tử Hạo ca ca?”
Nàng nhanh chóng nhảy xuống ghế, chạy tới cửa.
Nhưng mà cửa phòng bị một dây xích khóa lại, nàng dùng sức gõ cửa phòng, nôn nóng nói: “Tử Hạo ca ca, có phải là huynh hay không? Có phải huynh không rơi vào trong tay bọn họ hay không? Huynh trở về cứu ta?”