Nếu nói tức giận thì cũng chỉ vì Vân Lạc Phong không chịu nói sớm chuyện đó cho bọn họ?
Như thế, bọn họ còn có thể giúp nàng một phen!
Trong lòng Vân Lạc Phong tràn đầy cảm động, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một nụ cười: “Trong khoảng thời gian Cơ Cửu Thiên không ở đây, nếu học viện gặp hiểm cảnh, mọi người cứ truyền tin tức ra ngoài, cho dù cách xa ngàn dặm, chỉ cần con nghe thấy thì sẽ nhanh chóng trở về tương trợ.”
Bất luận là vì báo đáp ơn nghĩa giúp đỡ của Cơ Cửu Thiên hay là vì những vị sư phụ xem nàng như đồ nhi……
Nàng đều sẽ không keo kiệt không trợ giúp.
“Đồ nhi,” Hư Không nở nụ cười, “Bằng vào thiên phú của con, không tới bao lâu thì sẽ có thể nổi tiếng đại lục, đến lúc đó nói ra, chúng ta làm sư phụ cũng có thể hưởng lây, cho nên, con không nên thấy có lỗi vì chuyện này đâu, đúng như Tuyết Oánh nói, chúng ta hẳn nên cảm ơn quả Linh Hồn, nếu không sao có thể thu được đệ tử ưu tú như con?”
Hư Không sợ Vân Lạc Phong sẽ còn tự trách chuyện lừa gạt dấu diếm lúc trước, vì vậy, hắn lại lặp lại câu nói của Tuyết Oánh lần nữa.
“Con hiểu,” Vân Lạc Phong chắp tay, “Các vị sư phụ, bảo trọng! Vân Tiêu, chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, nàng nhìn các trưởng lão lần cuối cùng rồi xoay người đi ra ngoài.
Sau khi nàng rời đi, không khí trong viện trưởng lão lại trầm tĩnh xuống lần nữa.
Lăng Hải lén lau chùi khóe mắt.
Hư Không nhìn thấy thì đi qua vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Luyến tiếc đồ nhi sao?”
“Ta sinh thời, lần đầu tiên thu được đệ tử ưu tú như vậy, ngươi cảm thấy ta có thể cam lòng từ bỏ sao?” Lăng Hải trừng mắt nhìn Hư Không, vẻ mặt rất là uất ức.
“Con đường của đồ nhi rất dài, chúng ta không thể ngăn cản bước chân của nàng, chỉ cần có duyên thì ngày sau tất nhiên sẽ gặp nhau.”
Tuyết Oánh cong môi cười, thật ra nàng không thương cảm nhiều lắm, dù sao cũng cùng tồn tại trong một đại lục, nhất định sau này có cơ hội lại gặp nhau lần nữa.
“Các ngươi làm sao vậy? Ai cũng mang vẻ mặt đưa đám là thế nào?”
Một giọng nói thắc mắc không rõ nguyên do từ ngoài viện trưởng lão truyền tới, nhìn ra thì thấy một lão giả đang chậm rãi đi vào trong phòng.
“Đệ tử của chúng ta sắp phải rời khỏi học viện, Lăng Hải đang thương cảm vì chia xa thôi, đúng rồi, Phi Phàm, sao ngươi trở về rồi?” Tuyết Oánh nâng mắt lên, nhìn Phi Phàm xuất hiện ở cửa rồi hỏi.
Phi Phàm hơi ngây người: “Các ngươi có ý gì? Đệ tử của các ngươi sao? Mấy người đồng thời thu nhận một đệ tử? Là ai có phúc phận lớn như vậy, được toàn bộ các ngươi nhìn trúng?”
Tuyết Oánh khẽ cười nói: “Là chúng ta có phúc khí nên mói có thể nhận được đệ tử ưu tú như vậy, lúc trước, khi khảo nghiệm thì linh lực trong cơ thể nàng ấy không hề bị dừng lại, vì thế chúng ta nhìn trúng thiên phú của nàng, bởi vì nhóm Hư Không cũng muốn tranh nhau làm sư phụ, cho nên cuối cùng chúng ta nhất trí quyết định, đồng thời thu nàng làm đồ đệ.”
“Từ từ……” Phi Phàm sờ sờ đầu, khẽ cau mày, “Hình như ta nhớ rõ, các ngươi đã đồng ý là thiên tài tiếp theo sẽ trở thành đồ đệ của ta mà?”
“A? Có sao?” Lăng Hải đang thương cảm vì ly biệt vừa nghe lời này thì lập tức phục hồi tinh thần, hắn nghi hoặc nhìn về phía mấy người bên cạnh, “Mấy lời này là do ai nói? Tại sao ta không nhớ chứ?”
Đám người Hư Không nhìn trời, làm bộ như bị mất trí nhớ.
“Ta cũng không nhớ rõ, hình như ta chưa từng nói mấy lời đó, Tuyết Oánh, có phải ngươi nói hay không?”
“Ta cũng không có, hoàn toàn không nhớ từng nói những lời này, Phi Phàm, ngươi suy nghĩ nhiều rồi đúng không? Mấy người chúng ta đều không có nói mà!”