Lâm Nhược Bạch cúi thấp đầu xuống, thật lâu sau nàng mới nâng mắt lên, gật gật đầu: “Ta nghe lời sư phụ, nhưng mà, sư phụ nhất định phải tìm sư công trở về sớm một chút, ta sẽ…… Ta chờ người ở chỗ này.”
Nàng là một đứa bé ngoan biết nghe lời, nếu sư phụ bảo nàng ở lại, vậy nàng ở lại nơi này chờ người trở về.
Không thể không nói, Lâm Nhược Bạch của hiện tại hoạt bát đáng yêu hơn trước kia, nhưng thật ra lại ngoan ngoãn đến mức làm người ta đau lòng.
Cho dù trong lòng nàng không muốn rời khỏi Vân Lạc Phong, nhưng cũng sẽ nghe theo lời mà ở lại.
“Hồng Loan, chúng ta đi thôi.”
Vân Lạc Phong xoay người, đi trên con đường ra khỏi thành.
Không như mong muốn, nàng mới vừa đi đến cửa thành đã bị hai gã thị vệ ngăn lại.
“Đã nhiều ngày rồi cửa thành không mở ra, mời các ngươi trở về đi.”
“Nguyên nhân là vì cái gì?” Hồng Loan tức giận, lạnh giọng hỏi.
Thị vệ không liếc nhìn nàng lần nào, đương nhiên cũng không trả lời nàng.
Nhưng bên cạnh lại có người nói: “Vị cô nương này, chẳng lẽ các ngươi còn không biết à, đường Thiên Duyệt thành đã bị niêm phong, nếu các ngươi muốn thông qua nơi này, cần phải làm khảo hạch của thành chủ phủ Thiên Duyệt thành.”
“Khảo hạch gì?”
“Khảo hạch chia làm hai loại, một là sức mạnh, hai là y thuật, phàm là người thông qua khảo hạch, lập tức có thể đi theo đoàn đội rời khỏi nơi này, cho nên, các ngươi không nên ra khỏi thành, nếu không, sẽ bị cường giả của Thiên Duyệt thành đuổi giết.”
Hồng Loan nhíu chặt mày, nàng quay đầu nhìn Vân Lạc Phong, nói: “Vân Lạc Phong, bất luận ngươi quyết định ra sao, ta đều sẽ đi cùng ngươi.”
“Nếu cố gắng ra khỏi thành…… Chỉ sợ sẽ mất cả đêm.”
Nàng tin mình có thể đào tẩu.
Nhưng đám người Hồ Li thì sao? Còn có Hồng Loan nữa?
Nàng có thể nào khiến Hồng Loan theo nàng mà gặp mạo hiểm?
Huống chi, mặc dù lựa chọn kiên quyết chống lại, nhưng phải đối mặt với đuổi giết từ các cường giả, lúc đó, chỉ sợ kéo dài cũng không chỉ là một buổi tối……
“Khảo hạch ở nơi nào?” Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Lạc Phong nhìn về phía người qua đường vừa rồi mở miệng nhắc nhở, hỏi.
“Cô nương, không biết ngươi muốn lựa chọn khảo hạch nào? Khảo hạch sức mạnh ở võ trường, khảo hạch y sư thì tại y đường.”
“Vân Lạc Phong, ta không biết y thuật, cho nên ta lựa chọn võ trường.”
Nghe thấy người qua đường giải thích, Hồng Loan nhướng mày nói.
“Được, ta đây đi tới y đường.”
Ném xuống lời này, Vân Lạc Phong lại nhìn về phía người qua đường lần nữa: “Phiền ngươi dẫn đường cho chúng ta.”
Đương nhiên người qua đường nguyện ý dẫn đường vì hai mỹ nhân, hắn cười hì hì làm tư thế mời, sau đó lần lượt đưa Vân Lạc Phong cùng Hồng Loan đi về phía y đường cùng võ trường……
Giờ phút này, trong y đường, tiếng người ồn ào, vô số người chùn bước khi đối mặt với khảo hạch khó khăn, chỉ có một ít người không tin mình không vượt qua, một hai phải giải quyết cho bằng được.
Quân lão gia tử cùng Mục Động từ ngoài cửa đi vào, Linh nhi cũng đi theo bên cạnh lão gia tử.
Người Y đường không biết Quân lão gia tử, nhưng lại biết thân phận của Mục Động.
Đây chính là nhân vật mà ngay cả thành chủ của Thiên Duyệt thành bọn họ cũng phải nịnh bợ.
Cho nên, trông thấy ông ta xuất hiện, người trong y đường tới nghênh đón trong nháy mắt: “Mục lão gia tử, sao người lại tới đây?”
Vẻ mặt của Mục Động vẫn thản nhiên: “Ta chỉ tới xem các ngươi khảo hạch một chút thôi, đúng rồi, nghe nói, lần này các ngươi phải làm một đề bài rất khó phải không? Không biết có ai trả lời được chưa?”
“Mục lão gia tử nói đùa, làm gì có ai giải được chứ, mệnh lệnh của thành chủ là, chỉ cần người nào có thể trả lời được một nửa thì xem như thông qua.”