Không bao lâu sau, tốc độ lớn lên của hoa cúc liền tăng lên nhanh chóng, dần dần trưởng thành thành một cây hoa cúc to lớn còn hơn cả đại thụ.
Trên thực tế, thì đây là một hạt giống có hình dáng bên ngoài giống đóa hoa cúc, là vật mà Tiểu Thụ dùng để cứu không gian thần điển.
À không! Là dùng để cứu đồ ăn của mình!
Còn về việc tại sao bề ngoài của nó lại giống hoa cúc thì ngay cả Tiểu Thụ cũng không biết.
_________
Trong phòng.
Tiểu Mạch và Vân Lạc Phong đều không có chú ý đến Tiểu Thụ rời đi, càng không có tâm tình để ý đến một màn phát sinh trong không gian thần điển. Cho nên, bọn họ không hề hay biết, trong không gian thần điển đang có một cây hoa cúc trưởng thành khỏe mạnh.
"Chủ nhân, không xong rồi, không gian thần điển không thể kiên trì được nữa!" Sắc mặt Tiểu Mạch tái nhợt nhìn Vân Lạc Phong: "Nếu người không thể chữa khỏi cho Vân Tiêu, thì không gian thần điển sẽ sụp đổ nhanh thôi."
Bình thường linh khí trong không gian thần điển mà Vân Lạc Phong vận dụng tới, đều chỉ là một tia nhỏ mà thôi, giống như là đang chậm rãi uống trà, không giống như bây giờ, hoàn toàn tựa như cơn khát mà uống nước ừng ực.
Cho dù ầm nước có lớn mấy, cũng không chịu được cách uống thế này.
"Tiểu Mạch, ta sắp thành công rồi, ngươi cố chịu thêm chút nữa!"
Đã tới bước này, Vân Lạc Phong không muốn từ bỏ.
Dù liều cả tính mạng, nàng cũng không muốn để Vân Tiêu chịu đựng thống khổ này.
Thân thể Tiểu Mạch có chút lay động, hắn nhìn Vân Lạc Phong, đôi mắt sáng ngời bỗng xuất hiện một tia cương quyết.
"Chủ nhân, người có còn nhớ ta từng nói qua với người về thân phận của ta hay không?" Tiểu Mạch cười: "Bản thể của ta vốn là do linh khí trong không gian thần điển tụ tập mà thành, hiện giờ, lượng lớn linh khí trong không gian thần điển đã bị ta tiêu hao hết rồi, nếu còn tiếp tục thế này, người nhất định sẽ chết!"
"Tuy nhiên.... " Tiểu Mạch ngẩng đầu lên, hai mắt mở to: "Nếu thân thể ta là từ linh khí trong không gian thần điển tạo thành, thì ta cũng có thể làm bản thân mình hóa thành linh khí trở lại, giúp Vân Tiêu giảm bớt đau đớn!"
"Tiểu Mạch!" Tâm Vân Lạc Phong bỗng dưng căng thẳng: "Không gian thần điển hẳn là có thể kiên trì được thêm chút nữa, trước kia không phải ngươi từng nói, linh khí trong không gian dùng mãi không cạn hay sao? Cho dù không có khoa trương như ngươi nói, nhưng nó hẳn là có thể kiên trì thêm một chút."
Tiểu Mạch lắc lắc đầu: "Ta thân là Khí Linh bảo hộ không gian thần điển, không có người nào nắm rõ linh khí trong không gian thần điển hơn ta, ta không thể vận dụng linh khí trong không gian thêm nữa, ít nhất, ta cũng không thể để người chết!"
Một khi không gian thần điển sụp đổ, thì cả hai người bọn họ đều chết, như vậy, còn không bằng cứ để một mình Tiểu Mạch hắn ra đi.
Hắn vốn dĩ là một sự tồn tại không có sinh mệnh, là do không gian thần điển cho hắn ý thức, hơn nữa, còn quen biết được chủ nhân, còn có..... Tiểu Bạch.
Tiểu Mạch cũng không rõ, tại sao trong thời điểm này, hắn bỗng dưng lại nhớ đến thiếu nữ ngây ngốc đáng yêu kia.
"Tiểu Mạch!" Sắc mặt Vân Lạc Phong đột nhiên biến đổi: "Ta không muốn Vân Tiêu thống khổ, càng không muốn ngươi rời đi, vì vậy, ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc!"
"Chủ nhân, đời này có thể quen biết được người, ta đã thấy mỹ mãn, đúng rồi, người nhớ nói với tiểu Bạch một tiếng, nếu ta cũng có thể chuyển thế trùng sinh giống nhân loại, thì kiếp sau, ta sẽ cưới nàng!"
Tuy nhiên, Tiểu Mạch biết, đây chỉ là hắn mơ tưởng viễn vông, hắn chỉ là linh khí, không có sinh mệnh, không có linh hồn, làm sao chuyển thế trùng sinh?
Nếu hắn biến mất, thì từ nay về sau sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này nữa....
"Phong nhi!" Vân Tiêu thấy Tiểu Mạch sắp sửa hy sinh chính mình, hắn nâng tay lên, nắm lấy tay Vân Lạc Phong: "Các người đã làm đủ nhiều rồi, so với việc Tiểu Mạch biến mất, ta tình nguyện chịu thống khổ!"
Vân Tiêu làm sao không hiểu tầm quan trọng của Tiểu Mạch đối với Vân Lạc Phong? Nếu như vì chuyện này mà khiến Tiểu Mạch chết đi, vậy Vân Lạc Phong.... Chắc chắn sẽ đau khổ cả đời.