Khuyết điểm duy nhất chính là, mười năm quả Sinh Mệnh mới ra một quả.
Nói cách khác, một trăm năm chỉ có được mười quả mà thôi, thế nên chỉ giúp được mười người kéo dài thọ mệnh.
"Vân cô nương!" Nhan Khả tiến lên hai bước: "Mấy ngày trước ta có nghe nói, trên núi Ngải Sơn xuất hiện thần tích, thần tích kia phát ra tia sáng màu xanh biếc, bao phủ khắp không trung. Vì vậy mà vô số cường giả mới chen chúc đến đây. Mục đích chính là để đoạt được thần tích. Nếu ta đoán không lầm thì cái cây này chính là thần tích trong lời đồn kia."
Vân Lạc Phong không nói gì, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cây sinh mệnh.
Không thể không nói, nàng đã động lòng!
Tuổi thọ của nhân loại không giống linh thú, chung quy cũng có hạn. Nếu trong thời gian nhất định không thể đột phá thì sẽ như đèn cạn dầu.
Ví dụ như lão gia tử, nhiều tuổi vậy rồi mà mới chỉ là Địa Linh Giả, còn cách Thiên Linh Giả rất xa. Dựa theo tuổi thọ của người bình thường thì nhiều nhất ông cũng chỉ có thể sống đến năm tám mươi tuổi.
Mà hiện tại gia gia đã bảy mươi, nếu không gặp được kỳ ngộ, vậy ông cũng chỉ sống được thêm mười mấy năm nữa là cùng.
Nhưng nếu có cây sinh mệnh thì sẽ khác!
Quả Sinh Mệnh có thể giúp người ta tăng thêm trăm năm tuổi thọ, chờ hết một trăm năm, lại cho lão gia tử ăn tiếp quả Sinh Mệnh, lúc đó, sinh mệnh của lão gia tử sẽ thành vô cùng vô tận!
"Thần tích đâu? Không phải nói nơi này có thần tích sao? Tại sao ở đây chỉ có mỗi một quả trái cây và một gốc cây khô héo như vậy?"
Mấy người của thế lực khác cũng đã chạy tới, nhưng chỉ thấy ở đây có một quả Linh Hồn và một cái cây khô héo mà thôi!
Dù quả Linh Hồn cũng rất quý giá, nhưng trong cảm nhận của bọn họ mà nói, nó vẫn còn thua xa thần tích.
Như thế, làm sao bọn họ không thất vọng được chứ?
"Không thể nào, rõ ràng hôm ấy ta nhìn thấy thần tích bay thẳng lên trời, tại sao bây giờ không có gì cả?" Một nam tử trẻ tuổi lộ lộ vẻ uể oải, thống khổ: "Vì muốn đoạt được thần tích mà ta đã tốn không ít thủ hạ ở Ngải Sơn, chẳng lẽ bây giờ lại uổng công đi một chuyến?"
Cái cây khô héo này có ích lợi gì chứ? Đưa cho bọn họ, bọn họ còn chê nó không kịp.
"Nhất định là các ngươi!" Đột nhiên hai mắt Tô Tuấn đỏ bừng: "Các ngươi đến đây nhanh hơn chúng ta một bước, nhất định là các ngươi đã giấu thần tích đi rồi! Mau giao thần tích ra đây! Ta có thể tha chết cho các ngươi."
Tô Tuấn vừa nói xong, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt về phía Vân Lạc Phong.
Thời khắc này, trong mắt bọn họ, thực lực của Vân Dực không còn quan trọng nữa!
Bọn họ chỉ là một đám tham lam, muốn chiếm được thần tích!
"Giao thần tích ra đây!"
"Không sai! Chúng ta có nhiều người cùng vào Ngải Sơn như vậy, dựa vào cái gì mà một mình ngươi lại độc chiếm hết tất cả chỗ tốt? Số thảo dược kia thì thôi không nói, nhưng ngươi phải giao thần tích ra! Nếu không, chúng ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!"
"Ngươi chỉ có một mình, lấy bản lĩnh gì mà đối phó được với nhiều người như vậy? Nếu ngươi không giao thần tích ra, chúng ta cũng không bỏ qua cho người nhà của ngươi đâu!"
Mà lúc này, sau khi Vân Lạc Phong cảm nhận được cây sinh mệnh không có gì đáng ngại, nàng liền đi về phía quả Linh Hồn, dễ dàng hái nó xuống.
Theo lý mà nói, trong tình huống bình thường, bên cạnh quả Linh Hồn phải có linh thú cường đại bảo vệ, nhưng Vân Lạc Phong không biết tại sao nàng hái Linh Hồn Quả rồi mà chẳng có linh thú nào xuất hiện.
Vân Lạc Phong làm như không nghe thấy âm thanh ồn ào của đám người kia, sau khi hái Linh Hồn Quả xuống thì liền đi đến bên cạnh Lâm Nhược Bạch, đưa cho nàng.
"Đây là quả Linh Hồn cuối cùng, sau khi con ăn vào thì sẽ hồi phục, chuyện tiếp theo cứ giao cho sư phụ xử lý, con yên tâm ngủ một giấc đi!"
Lâm Nhược Bạch hiểu, đây là do Vân Lạc Phong không muốn để nàng nhìn thấy cảnh tượng máu tanh.