Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1513: Ngọc bội thật giả (5)



Edit: Sahara

"Dượng, người yên tâm! Cháu nhất định sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn đến một sợi tóc của Linh Nhi muội muội!" Giọng điệu Hoa Dật Phi nghiêm túc, thốt lời thề đảm bảo.

Vốn dĩ, Quân Huyễn không cho Quân Linh Nhi tham gia trận chiến này, nhưng con gái ông lại liều sống liều chết muốn đồng sinh cộng tử cùng Quân gia, không nghe ông khuyên bảo.

Vì thế, ông chỉ đành bất đắc dĩ để cho Hoa Dật Phi ở bên cạnh bảo vệ.

Phía Hoa Dật Phi, hắn một bên phải lo đối kháng với kẻ địch, một bên phải lo quan sát tình thế của Quân Linh Nhi. Tuy nhiên, hăn càng quan sát lại càng kinh hãi, nội tâm treo lơ lửng cũng dần dần thả lỏng.

Mấy năm gần đây, Quân Linh Nhi theo Quân lão gia tử vào nam ra bắc, thực lực đã tăng lên khá nhiều, đã không còn là tiểu nha đầu trốn sau lưng hắn tìm kiếm sự che chở nữa rồi.

Thời khắc này, Hoa Dật Phi không biết nên cảm thấy kiêu ngạo hay là mất mát, nhưng có thể khẳng định một điều, nếu như hắn còn không nỗ lực phấn đấu, thì nhất định sẽ bị nha đầu này vượt mặt mất thôi.

"Biểu ca, huynh tự lo cho mình là được rồi, không cần để ý đến muội đâu!" Quân Linh Nhi lau đi vết máu bắn lên mặt, giọng nói nhẹ nhàng như chim hoàng oanh, trong trẻo dễ nghe: "Muội sẽ không làm mất mặt của gia gia đâu!"

Thân là nữ nhi của Quân gia, sao có thể là một người vô dụng được?

Nàng là do một tay Quân lão gia tử bồi dưỡng thành tài, nếu không đối phó được những người này, chẳng phải sẽ làm mất hết mặt mũi của lão gia tử nhà mình à?

Hoa Dật Phi gật đầu, Quân Linh Nhi trưởng thành, hắn rất yên tâm! Hắn cũng bắt đầu chuyên tâm đối phó với kẻ địch...

"Thật không ngờ thực lực của tên Quân Huyễn này cũng không tồi!"

Một vị trưởng lão của Thanh Lôi Tộc sầm nét mặt, đáy mắt xẹt qua một tia âm u: "Nếu còn tiếp tục kéo dài thì sẽ bất lợi đối với chúng ta. Tuy kẻ thù của Quân gia rất nhiều, nhưng bằng hữu kết minh cũng không ít, lỡ như những kẻ đó kịp đến tương trợ, thì chúng ta sẽ rơi vào cảnh toàn quân bị diệt!"

Nghĩ đến đây, ánh mắt của vị trưởng lão Thanh Lôi Tộc kia lóe lên, lão ta lui về sau vài bước, mở miệng cười lạnh: "Quân Huyễn, ta hỏi ngươi, khoảng thời gian trước, Quân gia các ngươi đã tìm được ngoại tôn nữ của Quân Lăng Thiên chưa?"

(*ngoại tôn nữ: tôn nữ là cháu gái, ngoại là bên họ nhà ngoại. Thường thì cháu ngoại gái hay trai mới thấy thêm chữ ngoại đằng trước chữ tôn tử hoặc tôn nữ để phân biệt, còn cháu nội thì chỉ viết là tôn tử hoặc tôn nữ, chứ không có thêm chữ nội ở phía trước.)

"Can hệ gì với ngươi hả?" Quân Huyễn cười trào phúng.

(*Can hệ: là từ ghép của liên can và quan hệ. Nó cũng có cùng nghĩa với hai từ này, cũng có trong từ điển Việt Nam.)

"Ngoại tôn nữ của Quân gia các ngươi dĩ nhiên là không liên quan gì đến ta! Nhưng thật là không may, con nha đầu kia đã rơi vào tay Thanh Lôi Tộc chúng ta rồi!"

Cái gì?

Quân Huyễn bị tin tức này làm cho chấn động, thậm chí ngay cả đòn tấn công đã đánh đến trước mặt rồi mà ông cũng không nhìn thấy. Uỳnh một tiếng, Quân Huyễn trúng đòn, bị đánh lui về sau mấy bước, miệng phun máu tươi.

"Cha!"

"Dượng!"

Hoa Dật Phi và Quân Linh Nhi cùng biến sắc, một trước một sau cùng lao về phía ông, đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của Quân Huyễn.

"Cha, người không sao chứ?" Quân Linh Nhi đau lòng đến bật khóc, hai mắt đỏ bừng, khẩn trương nhìn Quân Huyễn.

Nếu là trước kia, Quân Huyễn tuyệt đối không nỡ để con gái mình rơi lệ, nhưng lúc này, ông căn bản là không có tâm trạng để ý đến Quân Linh Nhi, hai mắt ông đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vị trưởng lão kia của Thanh Lôi Tộc.

"Ngươi nói cái gì? Cháu gái đáng thương của ta ở trong tay ngươi?"

Trưởng lão Thanh Lôi Tộc cười lạnh một tiếng.

"Không sai! Ta đã kiểm tra rồi, ngọc bội trong tay con nha đầu kia thật sự là vật của Quân gia các ngươi!"

"Đưa ngọc bội cho ta! Ngươi đưa ngọc bội cho ta xem thử!"Quân Huyễn chậm rãi đứng thẳng dậy, hai tay siết chặt, trong mắt ẩn hiện sát khí ngút trời.

"Ngọc bội?" Trưởng lão Thanh Lôi Tộc lại cười lạnh, lão ta khẽ vung nhẹ tay, một miếng ngọc bội liền xuất hiện ngay trong tay lão ta.

Từ xa, Quân Huyễn chỉ có thể nhìn được trên đó có khắc một chữ Quân, còn hoa văn chi tiết thì không cách nào nhìn rõ được. Ông bất ngờ lao nhanh về phía trưởng lão Thanh Lôi Tộc, muốn cướp lấy ngọc bội để xem xét tỉ mỉ.

Rắc!

Trưởng lão Thanh Lôi Tộc bỗng nhiên tăng thêm đạo lực ở tay, ngọc bội lập tức biến thành bột phấn, phiêu tán trong không khí.