"Vân tỷ tỷ, muội đưa tỷ đến phòng của tỷ nghỉ ngơi nhé?"
Quân Linh Nhi nói câu này xong liền nhỏ giọng nói lén thêm một câu bên tai Vân Lạc Phong: "Vừa rồi nha đầu đã đưa Tào Nguyệt Cầm đến Tây Uyển, nên muội sẽ an bày cho tỷ ở Đông Uyển. Muội nhìn ra được, tỷ cũng không thích Tào Nguyệt Cầm kia, nhất định là cũng muốn cách xa nàng ta!"
Vân Lạc Phong mỉm cười tà khí, giọng nói lại mang theo vài phần lười biếng: "Vậy đi thôi!"
..................
Sau khi Quân Linh Nhi an bày cho Vân Lạc Phong xong, thì cuộc chiến trong thành cũng đã kết thúc. Đột nhiên, một nha hoàn vội vã chạy tới thông báo: "Tiểu thư, gia chủ bảo người đến thư phòng một chuyến."
"Cha tìm ta?" Quân Linh Nhi bĩu môi: "Nhất định là lại muốn hỏi xem gia gia ở đâu! Nhưng mà hiện tại Vân tỷ tỷ đã đến rồi, chắc chắn là gia gia cũng sẽ trở về nhanh thôi!"
Người khác không biết, nhưng nàng lại biết rất rõ, năm đó, khi Quân lão gia tử cho ra rằng Vân Lạc Phong đã chết, một mình ông liền xông thẳng vào Độc Cốc, thiếu chút nữa là đã diệt sạch hết bọn chúng rồi.
Sau đó, Quân lão gia tử còn thương tâm đến tận mấy năm, bây giờ khó khăn lắm mới biết được Vân Lạc Phong còn sống, ông chắc chắn sẽ trở về để gặp Vân Lạc Phong.
Nghĩ đến đây, Quân Linh Nhi liền nhanh chân đi đến thư phòng.
Trong thư phòng, Quân Huyễn đang khoanh tay mà đứng, ánh mặt trời thông qua khe cửa soi rọi vào bên trong, đợi khi ông nghe thấy âm thanh cửa mở, thì mới chợt hoàn hồn. Ánh mắt nhìn thiếu nữ đang từ từ bước vào phòng vô cùng ấm áp.
"Linh Nhi, con đến rồi?" Quân Huyễn nhướng mày: "Trước đó, cha đã nhận được tin, rằng gia gia của con đang trên đường trở về Quân gia, tin chắc mấy ngày nữa là sẽ về tới thôi!"
"Gia gia trở về?" Trong lòng Quân Linh Nhi thấy rất vui, hai mắt cũng sáng hơn bình thường: "Cha, nếu gia gia đã sắp về tới, vậy người còn gọi con tới làm gì?"
Quân Huyễn cười khổ: "Linh Nhi, cha biết con không thích Tào Nguyệt Cầm, nhưng dù sao đó cũng là cháu gái ruột của gia gia con, cho dù con có không thích, thì cũng đừng đi trêu chọc nàng ta."
"Cha, mẫu thân nói, nàng ta có phải là cháu gái ruột của gia gia hay không, vẫn còn chưa xác định!" Vẻ mặt Quân Linh Nhi rất tức giận: "Hơn nữa, đúng là con rất ghét nàng ta!"
Quân Huyễn giơ tay vỗ vỗ đầu Quân Linh Nhi, bất đắc dĩ thở dài: "Có lời nói chắc chắn của người Thanh Lôi Tộc, nên thân phận của Tào Nguyệt Cầm rất có thể là thật, huống chi, dù chưa xác định thì chúng ta cũng không thể vô lễ với nàng ta được, lỡ đâu nàng ta là thật thì sao?"
Quân Linh Nhi cúi đầu, giọng nói đầy uất ức: "So với Tào Nguyệt Cầm, con càng thích Vân tỷ tỷ hơn, nếu Vân tỷ tỷ là cháu gái ruột của gia gia thì tốt biết mấy!"
"Không phải chỉ có mình con nghĩ vậy thôi đâu! Cha cũng cảm thấy cách làm người của Vân cô nương không tệ! Bằng không, gia gia con đã không mặt dày mày dạn quyết nhận người ta làm cháu gái!" Quân Huyễn lắc đầu cười khổ: "Đáng tiếc, dù chúng ta có nghĩ, có muốn thế nào cũng vô dụng, bởi vì cô nương ấy không phải là huyết mạch của Quân gia!"
"Con biết rồi!" Quân Linh Nhi cũng thở dài: "Con sẽ không đi trêu chọc Tào Nguyệt Cầm, nếu nàng ta có làm gì quá đáng với con, con... Cũng sẽ cố nhường nhịn."
Dứt lời, Quân Linh Nhi liền xoay người rời khỏi thư phòng.
Quân Huyễn bỗng thấy chua xót, nhìn con gái mình phải ẩn nhẫn chịu đựng ủy khuất như vậy, thân làm cha, làm sao có thể không đau lòng? Chỉ tiếc, sư phụ có ân với ông, ông không thể để sư phụ thương tâm được.
..................
Rời khỏi thư phòng, Quân Linh Nhi muốn đi đến Đông Uyển tìm Vân Lạc Phong, ai ngờ vừa đến khúc cua thì lại đụng trúng một người, khiến nàng bật lùi về sau mấy bước.
"A!"
Tào Nguyệt Cầm hét lên một tiếng, đợi khi thấy người đối diện là Quân Linh Nhi, thì liền tức giận giơ tay lên, muốn tát Quân Linh Nhi một cái.
Sắc mặt Quân Linh Nhi sa sầm, giơ tay giữ chặt cổ tay Tào Nguyệt Cầm, cất giọng trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo vô cùng: "Cô muốn làm gì?"