Nhưng Quân lão gia tử vì nàng, lại có thể hy sinh nhiều như vậy.
Lòng nàng cũng không phải sắt đá, làm sao mà không cảm động cho được?
"Đa tạ!"
Vân Lạc Phong nhẫn lấy ngọc bội, giữ chặt trước ngực, đôi con ngươi đen nhánh lóe sáng.
"Vân nha đầu, con còn chưa gọi ta một tiếng ông ngoại nào đâu đó!" Quân lão gia tử liếc nhìn Vân Lạc Phong đầy ai oán: "Bây giờ con cũng sắp đi rồi, chẳng lẽ con không định gọi ta một tiếng ông ngoại nào sao?"
Bờ môi Vân Lạc Phong khẽ mấp máy, khóe môi hơi cong lên một chút: "Ông ngoại!"
Giọng nói Vân Lạc Phong rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng lại truyền sâu vào tận trong lòng Quân lão gia tử, làm cho ông thấy sảng khoái vô cùng.
Một tiếng ông ngoại này quả thật là nghe rất sướng tai, nếu không phải do nha đầu này gấp gáp đi tìm tướng công của nó, thì ông nhất định sẽ giữ nó lại bên cạnh, mỗi ngày gọi ông ngoại ông ngoại cho ông nghe.
"Các ngươi buông ta ra! Cho ta vào! Ta muốn gặp Linh Nhi!"
Đột nhiên, có một âm thanh ầm ĩ từ bên ngoài truyền vào, làm đôi mày thanh tú đáng yêu của Quân Linh Nhi nhíu chặt.
"Linh Nhi! Tìm con à?" Quân Huyễn kinh ngạc quay sang nhìn Quân Linh Nhi.
Quân Linh Nhi gật đầu, nhìn về phía thủ vệ giữ cửa, cất giọng nói trong trẻo nhưng rất lạnh nhạt: "Cho cô ta vào!"
Có lời nói của Quân Linh Nhi, thủ vệ tất nhiên không ngăn cản nữa, để cho người đứng trước cửa kia đi vào sân viện.
"Linh Nhi!"Ánh mắt Dạ Dung nhìn chằm chằm vào Quân Linh Nhi, trong đó chứa đầy sự áy náy và có lỗi, nàng ta vừa định mở miệng, thì lại bị giọng nói trong trẻo của Quân Linh Nhi giành nói trước.
"Dạ Dung, ta và ngươi không thân đến mức độ đó đâu, ngươi đừng gọi ta là Linh Nhi! Ngươi cứ gọi ta là Linh Nhi tiểu thư như những người khác là được!"
Quân Linh Nhi bĩu môi!
Tuy rằng Tào Nguyệt Cầm mang đến cho nàng rất nhiều phiền phức, nhưng nàng không thể không đa tạ Tào Nguyệt Cầm kia đã giúp nàng một chuyện, đó chính là nhờ có Tào Nguyệt Cầm mà nàng mới nhìn rõ được bộ mặt thật của Dạ Dung.
"Linh Nhi, ta bị ả ta lừa gạt, nên mới nói ra những lời như vậy!" Dạ Dung nôn nóng, muốn chạy về phía Quân Linh Nhi, thì lại bị hai thị vệ đưa tay ngăn trở, chỉ cho phép nàng ta đứng cách Quân Linh Nhi một thước.
Thời khắc này, Dạ Dung thấy lòng mình lạnh lẽo vô cùng.
"Cô thật sự không muốn tha thứ cho ta sao?"
Dạ Dung cắn chặt môi dưới, nước mắt lưng tròng, nhìn vẻ mặt thờ ơ của Quân Linh Nhi.
"Dạ Dung, ngươi quên trước đó đã nói những gì rồi à? Ngươi nói, ngươi cần phải suy nghĩ cho Dạ gia, nên phải tiếp cận được Tào Nguyệt Cầm. Mà trước kia, ngươi chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng ta mà thôi!" Quân Linh Nhi cười lạnh: "Ta hỏi ngươi, tại sao ta phải tha thứ cho ngươi?"
Nội tâm Dạ Dung căng thẳng, trong lòng lại âm thầm oán hận, lúc trước đi theo Tào Nguyệt Cầm thì thôi đi, cần gì vì muốn bày tỏ sự chân thành của mình đối với Tào Nguyệt Cầm mà nói ra những lời như vậy với Quân Linh Nhi chứ?
Ai ngờ Tào Nguyệt Cầm kia lại chỉ là hàng giả, còn làm hại mình đắc tội với Quân Linh Nhi.
"Linh Nhi, cô đâu phải là người nhẫn tâm như vậy...." Khóe mắt Dạ Dung từ từ chảy xuống một giọt nước mắt, nhìn có vẻ rất bi thương.
"Cha, con không muốn nhìn thấy cô ta!" Quân Linh Nhi chu miệng nhỏ: "Nữ nhân này rất đáng giận! So với đám người chuyên nịnh nọt kia còn đáng ghét hơn gấp trăm lần!"
"Được!" Quân Huyễn xoa xoa đầu Quân Linh Nhi đầy yêu thương: "Vậy cha lập tức đuổi cô ta đi! Ngoài ra... Làm Dạ gia rời khỏi Quân thành vĩnh viễn, được không?"
Sắc mặt Dạ Dung càng thêm trắng bệch, cả người khẽ run lên.
Nếu Dạ gia thật sự bị bắt phải rời khỏi Quân thành, vậy nàng... Nàng chính là tội nhân thiên cổ của Dạ gia, những trưởng bối trong tộc kia tuyệt đối sẽ không tha cho nàng!
(*tội nhân thiên cổ: đời đời là kẻ có tội, dù là lúc còn sống hay chết đi đều là người có tội.)
Mà Quân Huyễn cũng không cho Dạ Dung có cơ hội dây dưa tiếp với Quân Linh Nhi, ông vung tay một cái, hạ lệnh ném Dạ Dung ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Quân Linh Nhi chưa từng cầu tình một câu nào cho Dạ gia, dù nàng lương thiện mấy, thì cũng không bao giờ tha thứ cho kẻ lừa gạt mình! Dạ Dung lừa gạt nàng, vậy phải chấp nhận trả giá!