"Nam Cung, ta có người ta muốn tìm, ngươi cũng có người ngươi muốn kiếm, không bằng chúng ta hãy đồng hành cùng nhau đi!"
"Được!"
Nam Cung Vân Dật cười hai tiếng: "Đi chung với ngươi, nếu như ta lại bị nữ nhân điên kia truy sát, có ngươi ở bên cạnh, ngươi nhất định có thể bảo vệ ta an toàn."
Đáng tiếc, Nam Cung Vân Dật nói lời này quá sớm, chờ đến khi hắn tìm được vị nữ tử kia thì mới hiểu rõ một điều, Vân Lạc Phong căn bản là không hề giúp hắn......
......
Thú thành.
Trong đình viện sâu thẳm, thiếu nữ xinh đẹp với một thân váy dài màu vàng nhạt, phiêu đãng như tiên giáng trần, đẹp không sao tả xiết, làn da nàng trắng hồng nõn nà, vô cùng mịn màng, hoàn mỹ làm người ta sinh lòng ghen ghét.
Đại công chúa hận tới mức cắn chặt răng, hai nắm tay siết chặt làm cho móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt ghen ghét gắt gao nhìn chằm chằm vào thiếu nữ tuyệt sắc với làn da trắng như tuyết.
Trong cái Thú thành này, mình mới là người xinh đẹp nhất, nhưng có ai ngờ, đứa muội muội đã bị mình hủy dung lại có một ngày khôi phục lại diện mạo vốn có của nó kia chứ?
Như thế làm sao nàng không hận thấu xương cho được?
Y Lợi nghiễm nhiên đã phát hiện đại công chúa đang trốn ở chỗ tối, mi mắt nàng nhẹ nhàng rũ xuống, hai hàng mi dài cong vút như gãy nhẹ vào tim người khác, làm người ta phải rung động.
Thần sắc nàng thanh tao, lạnh lùng mà cao ngạo, tựa như một đóa cúc kiên cường bất khuất, khắp nơi tỏa ra hương thơm.
"Đại tỷ, tỷ tìm muội có việc gì à?"
Đại công chúa thấy mình đã bị phát hiện, hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, mắt lạnh nhìn về phía Y Lợi: "Muội muội, ta tới nói cho ngươi biết một chuyện...... Tin tức gần đây nhất chắc ngươi cũng nghe thấy rồi nhỉ? Rất nhiều Thú tộc đã đi truy sát đám người Hồ Li, Phò mã gia của ngươi, sớm đã bị Thú tộc bầm thây vạn đoạn mất rồi."
Y Lợi cười lạnh một tiếng: "Nếu Hồ Li thật sự đã chết, vậy sắc mặt tỷ sao có thể khó coi như vậy, theo muội thấy, hẳn là những thú nhân đó đều thất bại cả rồi, đúng không?"
"Ha ha! "
Đại công chúa cười vang hai tiếng, giọng cười kia tràn đầy phẫn nộ cùng sát khí.
Vốn dĩ nàng cho rằng, lúc này đây, đám người Vân Lạc Phong chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng không nghĩ tới, những thú nhân đó lại có thể thất bại!
"Không sai, Thú tộc xác thật thất bại, nhưng mà, ta lại nhận được một tin tức khác......" Đại công chúa lạnh lùng cười, nói: "Muội muội của ta, có lẽ ngươi không biết, Phò mã gia của ngươi cùng ả nữ nhân nhân loại tên là Hoàng Oanh Oanh kia có quan hệ như nào, đúng không?"
"Hiện tại, ta đây có thể nói cho ngươi biết...." Đại công chúa hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Hai người bọn họ, sớm đã có quan hệ mờ ám, sở dĩ Hồ Li trở thành Phò mã, cũng là vì lợi dụng ngươi thôi, cho nên, ngươi mới là người thật sự đáng thương."
Trái tim Y Lợi căng thẳng, hai tay đặt ở bên hông không tự chủ được mà nắm chặt lại.
"Ngươi cho rằng, ta sẽ tin lời ngươi?"
Đại công chúa cười khinh miệt: "Nếu trong lòng Hồ Li có ngươi, vì sao lúc hắn đi lại không mang ngươi theo cùng? Ngược lại lại bỏ ngươi ở nơi này? Đó là bởi vì hắn sớm đã có thê tử, ở bên ngươi chẳng qua là vì lợi dụng ngươi thôi, nhân loại từ trước đến nay luôn hiểm ác, vậy mà ngươi lại một lòng tin tưởng bọn chúng."
Hơi thở của Y Lợi có chút dồn dập, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, nàng cắn chặt môi, không nói một tiếng.
Hồ Li đã có thê tử?
Không!
Không thể nào!
Chàng ấy chưa từng nói với mình, rằng chàng đã có thê tử......
Trông thấy lời mình nói đã có tác dụng, ánh mắt đại công chúa mang theo tia trào phúng, nàng ta chậm rãi xoay người, rời khỏi đình viện của Y Lợi.
Đến khi Đại công chúa đã đi xa, thân mình Y Lợi mới lảo đảo một cái, suýt chút nữa té ngã xuống đất......
Trong lòng nàng cười khổ, tự giễu nói: "Hồ Li ngay từ đầu chính là lợi dụng ta, ta vì giữ lại chàng, cam tâm tình nguyện để chàng lợi dụng, như vậy, ta còn hy vọng xa vời gì nữa chứ?"