Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1699: Quá khứ của Vân Lạc Phong (2)



Editor: Thảo Diệp

“Chủ nhân, từ lúc này người đi theo ta đi, ta dẫn đường cho người, nếu mà người đi nhầm thì sẽ bị đưa tới một nơi khác.”

Giọng Tiểu Trùng Trùng nghiêm túc, nó đã từng trải qua chuyện này, tự biết con đường này nguy hiểm thế nào.

Hơi không cẩn thận, nhất định sẽ đi vào một thế giới khác nào đó chưa biết...

“Đi.”

Sắc mặt Vân Tiêu lãnh khốc, lạnh giọng mệnh lệnh.

Tiểu Trùng Trùng xoắn thân thể mập mạp, xoay người bơi về phía trước.

Lão giả vội ném chân ưng nướng trong tay xuống, vội vàng đi theo sau Vân Tiêu.

“Người trẻ tuổi, ta còn chưa thỉnh giáo tên ngươi, đúng rồi, ta họ Quân, ngươi...”

Lão nhân nói còn chưa nói xong, một trận sương mù phía trước kéo mà đến, trong nháy mắt đã bao phủ tầm mắt hắn.

Tuy nhiên, trong sương trắng mù mịt, bóng dáng Tiểu Trùng Trùng lại có vẻ hết sức rõ ràng, giống như là chiếc đèn trong bóng tối chiếu sáng, dẫn dắt bọn họ đi về phía trước...

Nhưng mà...

So với Tiểu Trùng Trùng bình tĩnh thong dong, Vân Tiêu với lão giả thì không bình tĩnh được như thế.

Trước mặt mỗi người bọn họ hiện ra một khuôn mặt quen thuộc, những khuôn mặt đó dẫn bọn họ đi về một con đường khác...

Vân Tiêu nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cố gắng làm những hình ảnh trước mắt đó biến mất, nhưng đến khi hắn mở đôi mắt đen ra, hình ảnh phía trước vẫn không biến mất.

“Không phải ảo cảnh?”

Ngay từ đầu, hắn cho rằng đây chỉ là ảo cảnh, nếu là che giác quan lại, ảo cảnh sẽ biến mất ngay.

Nhưng hắn có làm vậy thì những hình ảnh đó vẫn ảnh hưởng đến con đường phía trước của hắn.

Giống như...

Đó đều là một đám người thật...

Bỗng nhiên, ánh mắt Vân Tiêu dừng trên hình ảnh một khuôn mặt non nớt, rốt cuộc không có cách nào rời mắt ra được.

Đó là một cô bé khoảng chừng tám tuổi, ngũ quan có vài phần giống Vân Lạc Phong, nhưng lại không mặc y phục của đại lục này.

Nhớ đến Vân Lạc Phong cũng không phải người của đại lục này, hơn nữa theo như lời Tiểu Trùng Trùng vừa nói, trái tim Vân Tiêu bỗng dưng nhảy lên, giống như có một bàn tay lôi kéo hắn đi về phía cô bé...

...

“Tiểu Phong, cháu cũng biết, chú không phải không muốn nuôi cháu, mà là thật sự không còn cách nào khác, tuy nhiên, chú đã tìm cho cháu một nơi ở tốt, trong cô nhi viện, cháu sẽ có rất nhiều bạn bè.”

Phòng khách ngôi biệt thự xa hoa, biểu cảm của người đàn ông mặc tây phục rất đau buồn, dáng vẻ ái ngại.

Đứng ở trước mặt hắn là một cô bé phấn điêu ngọc trác, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của cô tràn đầy nước mắt, dáng vẻ cực kì bất lực.

Thời khắc này, Vân Tiêu lẳng lặng đứng bên cạnh cô bé đó, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt kia, trái tim đau đớn như bị bóp chặt, vươn tay muốn xoa đầu cô.

Chỉ là...

Tay hắn xuyên qua người cô bé, dường như trong thế giới này, hắn chỉ là khách không mời mà đến.

Vân Tiêu ngây ngẩn cả người, hắn ngơ ra nhìn tay mình, thật lâu sau, mới lại nhìn cô bé đứng bên cạnh lần nữa...

“Chú, thím,” trong mắt cô bé ẩn chứa cầu xin, “Cháu không muốn đến cô nhi viện, hai người đừng đuổi cháu đi.”

Nghe câu này, người phụ nữ xinh đẹp đang vẽ móng tay ở một bên cực kì không kiên nhẫn nhăn mày, mắt lạnh nhìn về phía cô bé: “Vân gia chúng ta không nuôi người rảnh rỗi, càng không thể có thể phục vụ ngươi ăn uống tiêu tiểu! Chú ngươi đồng ý đưa ngươi đến cô nhi viện đã không làm ngươi thất vọng, còn không, ta bảo chú ngươi lập tức bán ngươi!”

Người phụ nữ xinh đẹp vốn tưởng rằng lời này nhất định có thể dọa cô bé kia, ai ngờ, một câu nói này, hoàn toàn chọc giận cô bé.

“Sau khi cha mẹ ta qua đời để lại cho ta một số tài sản khổng lồ, khi các ngươi thừa kế tài sản cũng đã đồng ý nuôi nấng ta! Lúc này mới qua bao lâu? Ngươi đã định một chân đá ta đi? Chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ dư luận sao?”