Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 173: Dịch Tướng quân cảnh cáo (2)



Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

“Vân cô nương, ta cùng với cha mẹ của ngươi đã sớm đã kết bạn với nhau, làm sao giống như người ngoài, chỉ có xung đột với nhau trên chiến trường mà thôi, cho nên, ta xem giao tình giữa ta và cha mẹ của ngươi, khuyên ngươi một câu, rời khỏi Lưu Kim Quốc đi! Ta có thể không truy cứu việc ngươi tiến vào Lưu Kim Quốc, nhưng nếu ngươi không rời đi thì đừng trách ta không khách khí!”

Giọng điệu của Dịch Bất Phàm vô cùng kiên định, trên gương mặt anh tuấn vô cùng nghiêm nghị cẩn thận.

Hắn là Tướng quân Lưu Kim Quốc, bảo vệ quốc gia là nhiệm vụ của hắn! Nếu không mười năm trước, hắn cũng sẽ không kiên quyết gặp nữ nhân mà hắn ái mộ ở trên chiến trường.

Đáng tiếc, bởi vì hắn phản đối dùng âm mưu quỷ kế đối phó với vợ chồng Vân Dương, lúc ấy chiến sự còn chưa kết thúc thì hắn đã bị Bệ hạ triệu hồi, hắn hoàn toàn không biết sự việc tiếp theo, chờ lúc hắn biết thì lại nghe nói vợ chồng Vân Dương đồng thời chết trên sa trường, hồn về cố hương!

Tin dữ này làm lòng hắn chịu đả kích, mượn rượu mua say không tỉnh, cho tới bây giờ, tim hắn vẫn còn đau ê ẩm.

“Rời khỏi Lưu Kim Quốc?” Vân Lạc Phong cười tà, “Ngươi cho rằng nếu ta tới nơi này, sẽ dễ dàng rời đi như thế?”

Gương mặt tuấn tú của Dịch Bất Phàm trầm xuống: “Vân cô nương, ta trấn thủ tại Lưu Kim Quốc này, sẽ không để ngươi làm ra bất luận thương tổn nào cho Lưu Kim Quốc! Cho dù ngươi là nữ nhi của Bạch Linh, ta cũng sẽ không buông tha cho hành vi của ngươi.”

Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn hắn: “Mục đích ta tới nơi này là vì báo thù rửa hận cho cha mẹ, ai cũng không ngăn được ta!”

“Vân Lạc Phong!” Dịch Bất Phàm có chút tức giận, “Hai nước giao chiến, tất có thương vong, người của Lưu Kim Quốc ta chết trận ở sa trường cũng không ít, chẳng lẽ đều phải đi báo thù? Oan oan tương báo khi nào dứt? Huống chi còn là thương vong trong chiến sự, căn bản những việc này không thể tránh khỏi.”

“Không sai, hai nước giao chiến, tất có thương vong, đáng tiếc, ta cũng không để ý đến sinh tử của dân chúng trong thiên hạ, ta chỉ quan tâm người thân của ta, mặc kệ vì sao bọn họ chết, ta chỉ biết là, tổn thương người thân của ta, đó chính là kẻ thù!” Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng, giữa hàng lông mày hiện lên khí phách vô cùng. Oan oan tương báo khi nào dứt?

Thật sự là chuyện cười!

Nàng chưa bao giờ biết lấy ơn báo oán, nàng chỉ biết nợ máu trả bằng máu!

Dịch Bất Phàm nhíu chặt mày, trên mặt xuất hiện vẻ tức giận.

Dường như cảm nhận được Tướng quân nhà mình tức giận, các tướng sĩ chung quanh đều rút vũ khí ra, làm không khí bỗng nhiên nghiêm trọng lên hẳn.

“Vân Lạc Phong, ngươi thật sự khăng khăng như thế?”

Dịch Bất Phàm giơ tay ngăn chúng tướng sĩ lại, lạnh lùng hỏi.

Vân Lạc Phong cũng không trả lời hắn, cười nhạt hỏi ngược lại: “Dịch tướng quân, ngươi thích mẫu thân của ta hay không?”

Giọng nói của thiếu nữ vừa tà mị vừa lười biếng, dường như chỉ là đang hỏi một việc không liên quan.

Chỉ là, lời nói của nàng khiến lòng Dịch Bất Phàm lại mạnh mẽ thu lại, giờ khắc này, bên trong đầu hắn lại lần nữa hiện gương mặt xinh đẹp tuyệt sắc với nụ cười nhạt…

“Biết vì sao mẫu thân ta không lựa chọn ngươi không?” Vân Lạc Phong tà mị cười, “Bởi vì, người bà ấy chọn là một nam nhân có tâm huyết! Loại nam nhân ngu ngốc giống ngươi, không phải là lựa chọn của bà! Nếu phụ thân ta còn sống, nếu ai dám động đến mẫu thân thì tất nhiên ông ấy sẽ huyết tẩy* hoàng thành, thà rằng buông bỏ thân phận Thiếu tướng quân, cũng tuyệt đối không cho phép người động đến bà.”

*huyết tẩy: tàn sát đẫm máu.

Dịch Bất Phàm bị đả kích vì câu nói của thiếu nữ, bước chân hắn lảo đảo, chật vật ngã xuống ghế.

Vào giờ phút này, Đại tướng quân uy chấn tứ phương của Lưu Kim Quốc đã không cẩn thận để lộ tâm tư của mình ra ngoài, không sót một chút gì.