Trương Hạ cũng không tin, có một thê tử tuyệt sắc nhường đó mà nam nhân kia còn có thể bị Âu Lan quyến rũ.
"Trương Hạ, bỏ đi, cô đừng tranh cãi với Âu Lan nữa." Một người khác lên tiếng an ủi: "Ca ca của Âu Lan tốt xấu gì cũng là thiên tài bảng chữ Thiên, cô tranh cãi với cô ta cũng không được lợi ích gì."
"Đúng vậy, Trương Hạ, cô vẫn nên nhường một bước đi, cô đừng thấy thê tử của nam nhân kia có dung mạo hơn người, địa vị của Âu Lan trong học viện này không thấp, nói không chừng nam nhân kia sẽ vì địa vị của Âu Lan mà bỏ rơi thê tử của hắn."
"Hơn nữa, ta cứ cảm thấy vị cô nương bạch y kia rất quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải...."
Vân Lạc Phong rời khỏi Tây Châu Học Viện cũng đã được năm năm.
Năm năm này, Tây Châu Học Viện cũng đã sớm thay học sinh mới, chỉ có một số ít thiên tài bảng chữ Thiên là bị các vị trưởng lão giữ lại, còn lại đều là những học sinh mới, hoặc là những học sinh không thể thi đậu cuộc khảo hạch tốt nghiệp rời khỏi học viện.
Dù vậy thì chuyện năm đó Vân Lạc Phong đã gây oanh động khắp học viện, ngay cả viện trưởng cũng bị kinh động tới, nên những học sinh cũ lưu lại Học Viện cũng có chút ấn tượng với Vân Lạc Phong.
Nhưng dù sao cũng đã năm năm trôi qua, trong nhất thời nửa khắc bọn họ không thể nhận ra Vân Lạc Phong, cũng không có liên hệ nữ tử năm đó với Vân Lạc Phong lại cùng nhau....
"Âu Lan, ngươi sẽ không thực hiện được ý đồ đâu!" Trương Hạ tức giận dậm dậm chân, rất không cam tâm mà nói.
Thực tế thì nam nhân tuấn mỹ như Vân Tiêu, có được mấy nữ tử không động lòng trước hắn.
Nhưng so với Âu Lan, Trương Hạ làm người có nguyên tắc hơn.
Nếu Vân Tiêu chưa có thê tử, nàng ta nhất định vận dụng hết thủ đoạn để có được Vân Tiêu, nhưng tiếc thay hắn đã thành thân, vậy nàng ta chỉ có thể lựa chọn từ bỏ!
Không thôi chẳng lẽ lại đi làm thiếp?
Tự tôn không cho phép nàng ta làm vậy!
"Đạt được hay không, không phải là do ngươi nói. Chúng ta cứ chờ xem!"
Âu Lan hừ lạnh, như một con khổng tước kiêu ngạo đi lướt qua người Trương Hạ.
Lúc đi ngang qua còn không quên dùng vai húc mạnh vào người Trương Hạ một cái.
Trương Hạ sầm mặt, nếu không phải người bên cạnh nhanh chóng giữ nàng ta lại, thì nàng ta đã xông lên liều mạng với thứ nữ nhân không biết xấu hổ kia rồi.
__________
Đối với một màn phát sinh kia, Vân Lạc Phong và Vân Tiêu hiển nhiên không hề hay biết.
Hai người một đường đi thẳng vào Trưởng lão thất.
Có điều, năm năm trôi qua, học viện đã xảy ra biến hóa lớn, những gương mặt quen thuộc đã không còn nữa rồi.
"Vân Lạc Phong, cuối cùng cô cũng đến!"
Một giọng nói mừng rỡ đột ngột vang lên khiến bước chân Vân Lạc Phong khựng lại, khi nàng quay lại thì bắt gặp ngay một gương mặt yêu nghiệt.
"Hồ Li?"
Nhìn thấy Hồ Li, tâm trạng Vân Lạc Phong dường như cũng không tệ: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Là Hư Không trưởng lão đến tìm ta, muốn ta nhậm chức trưởng lão của học viện, ta cũng đã đồng ý rồi." Hồ Li cười cười: "Dù ta nhậm chức trưởng lão học viện, nhưng ta tuyệt đối không quên việc đã bán mình cho cô, sinh tử đều là người của cô!"
Hai chữ bán mình này khiến sắc mặt Vân Tiêu đen lại, lạnh lùng liếc nhìn Hồ Li.
Bị ánh mắt Vân Tiêu chiếu tướng, cả người Hồ Li chợt run lên, nhưng không biết bản thân đã nói gì sai mà lại trêu chọc trúng nam nhân tâm tình bất định này.
"Ta rời khỏi năm năm, học viện bây giờ nhìn thật xa lạ quá!" Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, nói.
Hồ Li cũng cười: "Năm năm, học sinh trước kia đều rời khỏi học viện hết rồi, bây giờ toàn là học sinh mới, cả bảng chữ Thiên năm đó cũng chỉ còn lại mình ta."