Thân thể Vân Lạc Phong rơi mạnh xuống đất, làm mặt đất sụp thành một cái hố to. Nàng lau máu bên khóe miệng, đứng dậy khỏi mặt đất, không chút do dự phóng người về phía hai lão giả kia lần nữa.
"Ha?" Lão giả mặc áo xám kinh ngạc, cất giọng âm trầm: "Nha đầu, ngươi đúng là làm lão phu phải rửa mắt mà nhìn. Bị trúng đòn nghiêm trọng như vậy mà còn đứng dậy nổi, chẳng trách ngươi vẫn còn trẻ mà đã có thành tựu bậc này!"
Vân Lạc Phong ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời.
"Tiếp tục!"
Lần này, nàng chủ động tấn công trước, lao mình về phía lão giả mặc áo xám.
Lão giả mặc áo xám nghiêng người tránh đòn, né được đòn công kích của Vân Lạc Phong. Tay lão ta bắt được vai Vân Lạc Phong, nàng lập tức lui lại về sau, chỉ lưu lại tàn ảnh.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, Vân Lạc Phong cảm nhận được rõ ràng, uy lực của Long Lân Giáp đã bắt đầu suy yếu. Nếu không nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, sợ là nàng khó mà đánh thắng hai lão già này.
"Nha đầu, ta xem ngươi chống đỡ được bao lâu?"
Ban đầu, Vân Lạc Phong còn né tránh được công kích của lão ta, nhưng hiện giờ thì thực lực của nàng đang yếu dần đi, hiển nhiên không phải là đối thủ của bọn họ.
Lão giả mặc áo xám cũng muốn tốc chiến tốc thắng, vì thế mà lão ta không cho Vân Lạc Phong cơ hội thở lấy hơi. Lão ta tấn công nàng liên tục không ngừng.
Ầm!
Lực lượng cường đại đánh mạnh lên người, làm Vân Lạc Phong phun một ngụm máu, tuy nhiên, thân thể nàng cứng như sắt, không có dấu hiệu ngã xuống.
"Tiếp tục!" Vân Lạc Phong lại lau máu một lần nữa.
"Lão Bạch!" Lão giả áo xám nhìn lão giả áo trắng, âm trầm nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này. Vì vậy không cần nương tay nữa, cứ lấy hết sức giết ả!"
"Được!"
Lão giả áo trắng gật đầu, lão ta chậm rãi nâng tay lên, giữa lòng bàn tay lão ta từ từ xuất hiện một cơn lốc.
Cơn lốc kia càng ngày càng lớn, lực lượng dường như có thể hủy thiên diệt địa, phá hủy hết tất cả!
Lão giả áo xám cũng không yếu thế, quanh người lão ta cũng nổi lên gió lốc, vạt áo trường bào cũng bị gió cuốn bay phần phật.
Đừng nói cả hai lão giả cùng dốc toàn lực tấn công, e là chỉ cần một người thôi cũng đủ khiến thân xác Vân Lạc Phong tan thành tro bụi rồi.
__________
Bên dưới cánh rừng xơ xác, Mặc Thiên Thành đứng yên không động đậy, trong cơ thể hắn không ngừng vang lên những âm thanh vỡ vụn rất nhỏ. Những âm thành này, ngoại trừ hắn thì không có ai nghe thấy.
Mà khi nhìn thấy Vân Lạc Phong rơi vào tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng, âm thanh vỡ vụn kia vang lên càng lúc càng nhanh, sau đó ầm một tiếng, phong ấn hoàn toàn giải khai....
Nhưng đáng tiếc, không còn kịp nữa....
Ngay khoảnh khắc Mặc Thiên Thành phá tan phong ấn, đòn công kích hung mãnh của hai lão giả kia đã đến trước mắt Vân Lạc Phong. Chỉ trong nháy mắt, hai cổ lực lượng kia đã cắn nuốt Vân Lạc Phong....
"KHÔNG!"
Tức khắc, con ngươi Mặc Thiên Thành co rút, giọng nói mang theo thống khổ và sợ hãi tột cùng.
"Vân cô nương!"
Kỳ Tô và Tề Linh cũng biến sắc, lao nhanh đến chỗ Vân Lạc Phong vừa đứng.
Mặc Thiên Thành thì ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Hai mắt hắn cứ nhìn chăm chăm nơi Vân Lạc Phong bị cắn nuốt, rồi lại chợt nhìn đến gương mặt đầy khẩn trương của Tề Linh.
Tích tắc sau đó, trong đôi con ngươi đang co rút của Mặc Thiên Thành bắn ra sát khí mãnh liệt, hắn ta siết chặt nắm đấm, gương mặt hắn vừa thống khổ vừa dữ tợn.
Là hắn ta hại chết Vân Lạc Phong!
Đúng! Nếu không phải hắn dẫn đủ những kẻ này đến, Vân Lạc Phong sẽ không chết....
Vì thế, bất luận là hai lão già Thiên Thần Giả kia, hay là người Thiên Tề Quốc, đều phải chôn cùng nàng!