Điểm khác biệt giữa Kim Dương Quốc và các nước khác chính là, Kim Dương Quốc có đến ba Thần Tôn Giả.
Mà Vô Tôn này chính là một trong ba Thần Tôn Giả kia.
Một lão giả mặc trường bào màu xám đi từ bên ngoài vào, vừa tới đã đi thẳng vào vấn đề: "Bệ hạ, lão phu có chuyện cảm thấy khó hiểu, đia điểm tổ chức tranh bá mà chúng ta đã bàn trước đó vốn không phải là ở rừng Thiên Phạt, tại sao bệ hạ lại đột ngột thay đổi quyết định mà không thương lượng với lão phu?"
Trình Phi Dương biến sắc, ông ta biết, rốt cuộc chuyện này cũng không thể gạt được Vô Tôn. Vì vậy, Trình Phi Dương cũng không định giấu giếm, kể rõ một năm một mười cho Vô Tôn nghe.
"Ngu xuẩn!"
Nghe Trình Phi Dương kể rõ đầu đuôi, Vô Tôn lập tức giận dữ: "Minh chủ tân nhiệm của liên minh Tự Do là người thế nào, chẳng lẽ bệ hạ còn chưa rõ hay sao? Gã minh chủ kia chỉ hơn bốn mươi tuổi mà đã âm hiểm ngoan độc, sâu xa khó lường. Bệ hạ thật sự tin hắn ta muốn tổ chức tranh bá ở rừng Thiên Phạt, là chỉ vì muốn đối phó Kỳ Tô hay sao?"
Trình Phi Dương giật mình, yếu ớt trả lời: "Vô Tôn đại nhân, chắc... Chắc là không đâu."
"Hừ! Mục đích chúng ta tổ chức tứ quốc tranh bá là gì, chẳng lẽ bệ hạ nghĩ liên minh Tự Do không biết à? Bọn chúng sẽ ngu đến mức để mặc thực lực chúng ta tăng lên chắc? Đây không phải là tự chuốc khổ vào mình sao? Ta nghi ngờ, liên minh Tự Do muốn tận diệt tất cả thiên tài các nước." Vô Tôn cắn răng, nói: "Bệ hạ mau gọi Kim Dương công chúa quay về, đừng để công chúa tham gia tranh bá."
Đáy mắt Vô Tôn hiện lên tia lãnh lệ, lạnh giọng nói.
"Vậy còn các hoàng tử....."
"Kim Dương Quốc chúng ta không thiếu hoàng tử! Nếu bệ hạ gọi hết tất cả về thì sẽ làm người khác hoài nghi. Cho nên cứ để mặc họ tự sinh tự diệt. Còn Kim Dương công chúa là đệ nhất thiên tài Kim Dương Quốc chúng ta, quyết không thể để công chúa bị tổn thương được."
"Được!"
Lúc này Trình Phi Dương mới thật sự nhận ra mình đã ngu ngốc thế nào, chỉ vì không chịu nổi sức mê hoặc đột phá Thần Tôn Giả mà dễ dàng tin tưởng liên minh Tự Do.
Nếu Kim Dương công chúa thật sự xảy ra chuyện bất trắc, vậy đúng là mất nhiều hơn được.
Bốp bốp bốp...
Lúc này, đột nhiên có một tràng tiếng vỗ tay từ bên ngoài vọng vào, thần sắc mấy người Trình Phi Dương lập tức đại biến, lúc tất cả quay đầu nhìn lại, liền thấy ngay một người đàn ông trung niên mặc đồ màu đen đang từ ngoài cửa đi vào.
Tuy người đàn ông kia đã bước vào độ tuổi trung niên, nhưng diện mạo vẫn rất anh tuấn, thần sắc đầy lệ khí, ánh mắt nhìn người khác mang theo cảm giác xem thường.
"Là ngươi!"
Trình Phi Dương lại biến sắc lần nữa, ông ta nhìn người vừa tới, cắn răng nói: "Ngươi nói thật cho trẫm biết, ngươi đề nghị tổ chức tranh bá tại rừng Thiên Phạt có phải là vì muốn một mẻ lưới tóm gọn tất cả thiên tài các nước không?"
"Không sai!" Người đàn ông kia không hề phủ nhận: "Mục đích của tứ quốc tranh bá chính là đối phó liên minh Tự Do của ta, chẳng lẽ ta lại ngu đến mức để các ngươi muốn làm gì thì làm chắc?"
Đáy mắt Trình Phi Dương hiện lên sự lạnh lùng: "Vậy hiện tại ngươi tới tìm trẫm là vì chuyện gì?"
"Đương nhiên là để giúp ngươi!" Người đàn ông kia mỉm cười: "Bí thuật mà ta thi triển trước đó, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đó. Ta muốn tạo ra một Thần Tôn Giả đúng là dễ như trở bàn tay. Ngươi cho rằng chỉ cần bốn nước liên kết là có thể đánh bại được liên minh Tự Do của ta sao?"
Trình Phi Dương hoảng loạn, ông ta nhớ tới bí thuật mà người đàn ông này thi triển, trán liền ứa mồ hôi lạnh.
Trình Phi Dương ngẩng đầu lên, lau mồ hôi lạnh trên trán. Nhưng càng lau thì mồ hôi đổ càng nhiều, không thể nào lau khô được.
"Mục đích của ngươi là gì?" Vô Tôn lạnh lùng nhìn người đàn ông kia.
"Rất đơn giản! Ta muốn Kim Dương Quốc nghe theo hiệu lệnh của ta, đương nhiên, ta sẽ để các ngươi được như ý nguyện. Ta sẽ trợ giúp Kim Dương Quốc các ngươi trở thành quốc gia đứng đầu bốn nước. Hơn nữa, ta còn giúp các ngươi giết hết thiên tài ba nước kia." Người đàn ông kia nhếch mép cười, giọng nói tràn đầy sát ý.