Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 2004: Giết (4)



Edit: Sahara

Vì lẽ đó, trên dưới Thiên Tề Quốc không người nào là không hận hắn thấu xương....

Nếu bắt hắn đi giễu phố thị chúng, hơn nữa còn để dân chúng phán tội cho hắn, vậy khác gì đẩy hắn đến đường chết?

"Sớm biết có hôm nay, hà tất khi xưa còn làm?" Tề Linh lạnh lùng phất tay: "Giải đi! Có sống được hay không thì phải xem bản lĩnh của chính ngươi...."

Thân thể Tề Vũ sớm đã bị tửu sắc bào mòn, cơ hội sống sót, hiển nhiên là bằng không!

Tiếp theo sau, dưới âm thanh quỷ khóc sói tru của Tề Vũ, Tề Linh cất bước rời khỏi ngự thư phòng.

Một luồng gió thanh mát từ đối diện thổi đến, làm Tề Linh sảng khoái tinh thần, cũng chợt nhớ tới vừa rồi quốc sư đã giúp mình một phen.

Tề Linh định quay sang cảm tạ quốc sư, nhưng chợt phát hiện, quốc sư mới vừa đứng đấy mà giờ đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.....

____________

Đường phố.

Nam tử một thân y phục trắng như tuyết, trên gương mặt chợt hiện lên một tia hoảng hốt. Hắn không biết lý do tại sao mình lại đi đến con phố này, chỉ là có cảm giác, có một người được định mệnh sắp đặt đang đợi chờ hắn.

Nam tử đang bận nhíu mày trầm ngâm, nên không nhìn thấy được từ phía đối diện, có một thiếu niên tuấn mỹ cũng đang thất thần đi tới. Sau đó, cả hai va vào nhau.

Sắc mặt thiếu niên tuấn mỹ lập tức đen kịt, hắn ngước ánh mắt bừng bừng lửa giận của mình lên, tích tắc sau đó, một diện mạo anh tuấn tuyệt luân đập ngay vào mắt thiếu niên tuấn mỹ kia.....

Thế nhưng, điều làm thiếu niên tuấn mỹ kia chú ý đến không phải là diện mạo anh tuấn tuyệt luân của người đối diện, mà là.... Trên người người nam tử đối diện này có một hơi thở vô cùng quen thuộc. Hơi thở ấy... Giống hệt Tuyệt Thiên.

Đôi mắt thiếu niên tuấn mỹ có hơi ngây dại, hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì bên tai đã vang lên giọng nói ôn nhu của nam tử đối diện.

"Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?"

Giọng nói nam tử đối diện ôn nhu dịu dàng, nghe thật mờ ảo, mờ ảo như lọt vào sương mộng. Nhưng lại khiến thiếu niên tuấn mỹ lập tức hồi thần lại.

Người này không phải Tuyệt Thiên!

Tuyệt Thiên là người cao ngạo cuồng vọng, khí phách phá trời! Mà người trước mặt lại quá dịu dàng. Nam nhân ôn nhu như vậy, sao có thể là Tuyệt Thiên thị huyết lãnh khốc chứ?

(*thị huyết: khát máu; lãnh khốc: lạnh lùng, hiểm ác, thâm độc.)

"Ta không sao!" Mặc Thiên Thành lắc lắc đầu, chán nản rũ mắt xuống.

Không phải mình đã tìm thấy Tuyệt Thiên rồi à? Tại sao mới vừa rồi mình lại có thể ngẩn người trước mặt một người đàn ông khác?

"Nếu ngươi không có gì đáng ngại, vậy thì ta yên tâm rồi!"

Nam tử cười cười, nụ cười của hắn ta như tắm mình trong gió xuân.

"Ngươi.... Tên là gì?" Mặc Thiên Thành cắn môi, có hơi ngượng ngùng, hỏi.

"Phong Cẩm!"

Phong Cẩm?

Cái tên này làm Mặc Thiên Thành bất giác nhớ tới một câu nói....

Ngươi ở nơi xa ngắm phong cảnh, ta ở nơi này ngắm ngươi.

"Cái họ Phong này, thật đặc biệt! À phải, ta tên là Mặc Thiên Thành!" Mặc Thiên Thành nở nụ cười đáng yêu, hai mắt cong vòng trông thật đẹp mắt.

Phong Cẩm cười cười, dịu dàng vươn tay tới xoa xoa đầu Mặc Thiên Thành: "Mặc Thiên Thành, ta sẽ nhớ kỹ cái tên này. Đáng tiếc, ta có việc phải đi, nếu có duyên, chúng ta sẽ còn tương ngộ."

"Có việc? Ngươi có việc gì?" Mặc Thiên Thành thất vọng hỏi.

"Ta phải đi tìm người trong định mệnh của ta....."

Ông trời cho hắn một thân thể và thiên phú kém cỏi, nhưng lại cho hắn tuệ nhãn và tuệ căn. Tiếc thay, hắn chỉ có thể xem vận mệnh của người khác, lại không thể xem được vận mệnh của chính mình....

(*tuệ nhãn: nghĩa là mắt tinh. Tuệ căn: trí thông minh.)

Cũng giống như thiếu niên trước mặt hắn đây, vận mệnh định sẵn đường tình nhấp nhô, cả đời cũng không có được tình yêu.

Nghĩ đến đây, đáy mắt Phong Cẩm lại hiện lên tia thương tiếc. Thiếu niên đáng yêu như vậy mà lại có kết cục thế kia, bảo sao hắn không thương tiếc?

"Mặc Thiên Thành, có duyên gặp lại!"

Phong Cẩm chắp quyền theo tư thế tạm biệt, rồi tiêu sái xoay người rời đi.