Bất luận nàng làm chuyện gì, ta cũng không ngăn cản nàng. Ta mãi mãi ở phía sau thu thập cục diện cho nàng, cho nên nàng không cần e ngại bất cứ điều gì.
Vân Lạc Phong cười
Nàng cười rất đẹp, đẹp đến mức rung động lòng người.
"Vân Tiêu, trên đời này, chỉ có chàng mới hiểu ta!" Vân Lạc Phong hôn Vân Tiêu một cái: "Điều ta muốn không phải là sự bảo vệ của chàng, mà là có thể cùng chàng sánh vai tác chiến. Lần hành động này là cơ hội tốt để Kỳ Tô và Tề Linh lập uy ở Phong Vân Đại Lục, tất nhiên không thể bỏ lỡ. Cho nên ta mới định để hai người họ động thủ trước, khi cần thì chúng ta mới ra tay."
Ánh mắt Vân Tiêu tràn ngập thâm tình và ấm áp.
Nữ nhân của hắn chưa bao giờ thích trốn sau lưng người khác. Nàng thích dựa vào thực lực bản thân xây dựng một góc trời của riêng mình.
Ban đầu, không phải hắn cũng vì nguyên nhân này mới thưởng thức nàng đó sao?
"Phong Nhi, chúng ta làm thêm một lần, được không?" Ánh mắt Vân Tiêu mang theo một tia mong đợi: "Nàng yên tâm, lần này ta sẽ nhanh, một canh giờ là đủ rồi. Nói không chừng, lần cuối cùng này sẽ thành công làm nàng mang thai."
Khóe miệng Vân Lạc Phong co rút: "Chàng xác định một canh giờ là có thể kết thúc?"
"Xác định!"
"Được!"
Vân Tiêu chưa bao giờ lừa nàng, cho nên, nàng không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Một canh giờ, chắc là sẽ không làm trễ nải....
Quả nhiên, Vân Tiêu chưa bao giờ nói dối, hắn nói một canh giờ thì chính xác đúng một canh giờ. Ngay cả một phút cũng không hơn. Khi thời gian vừa điểm một canh giờ thì lập tức kết thúc.
Cả người Vân Lạc Phong đã sớm mềm nhũn, nàng cắn răng: "Chàng có cần khống chế thời gian tốt như vậy không?"
Ánh mắt Vân Tiêu rất vô tội: "Ta không có vượt quá một canh giờ."
Nhưng cũng không thiếu một phút nào.
Vân Lạc Phong trừng mắt liếc nhìn Vân Tiêu: "Lấy y phục của ta tới đây, chuẩn bị một chút rồi xuất phát."
"Ừm!"
Cuối cùng Vân Tiêu cũng chịu rời khỏi thân thể mềm mại bên dưới, xuống giường nhặt y phục lên.
Ở trên giường, Vân Tiêu tận tâm tận lực hầu hạ Vân Lạc Phong, xuống giường, hắn vẫn tận tâm tận lực giúp Vân Lạc Phong mặc y phục. Xong còn thu nhập hành trang, ngay cả mấy quyển sách kia cũng mang đi hết.
Bởi vì không biết khi nào Vân Lạc Phong sẽ cần dùng đến những quyển sách này...
"Vân Tiêu!" Trước khi đi, Vân Lạc Phong nhìn lại nhà gỗ một lần, mấy ngón tay khẽ sờ sờ lên bụng: "Ta có cảm giác, mình thật sự mang thai rồi."
"Làm sao nàng biết?"
"Mẫu tử liên tâm!"
(*mẫu tử liên tâm: có nơi gọi là mẫu tử liền tâm. Đây là một hiện tượng cảm ứng kỳ diệu giữa mẹ con và hoàn toàn có cơ sở khoa học khẳng định. Muốn biết chi tiết seach Google nha, có bài báo viết về vấn đề này trên Google đấy.)
Vân Tiêu trầm ngâm nữa ngày, đột nhiên hỏi: "Vì sao nàng xác định là con trai mà không phải là con gái?"
(*lý do Vân Tiêu hỏi như vậy vì bên trên Vân Lạc Phong nói mẫu tử chứ không phải mẫu nữ. Thường khi dịch sang tiếng việt thì mẫu tử là từ chung chỉ mẹ con, không phân biệt con trai con gái. Nếu có phân biệt thì mình sẽ dịch tách riêng như mẹ và con gái/con trai. Còn TQ thì nó có từ mẫu nữ, phụ nữ: nghĩa là mẹ và con gái, cha và con gái. Nhưng tiếng việt mà ghi sát nghĩa phụ nữ thì sẽ nhầm với từ phụ nữ = người đàn bà. Ai có ý làm editor thì khi dịch truyện nhớ lưu ý mấy điểm này, không phải cứ dịch sát nghĩa thì đúng và tôn trọng tác giả đâu.)
"Ta cũng không rõ, có lẽ là do giác quan thứ sáu. Kỳ thực, ta không quan trọng việc sinh con trai hay con gái, tuy rằng ta thích con gái hơn, nhưng sinh con trai cũng không tệ. Điều kiện tiên quyết là, nó đừng có tự luyến và vô sỉ như Thương Kỷ là được rồi. Nếu không, không phải nó sẽ gây họa cho nữ tử trong thiên hạ này sao?"
Đáng tiếc, Vân Lạc Phong còn chưa biết, con trai nàng đâu chỉ giống Thương Kỷ, mà chính xác là bản thân Thương Kỷ.
Tuy nhiên, Thương Kỷ còn chưa kịp gây họa cho nữ tử thiên hạ thì đã bị nữ tử gây họa trước rồi. Mà tai họa này còn là nhất sinh nhất thế!
"Ta thích con gái!" Ánh mắt Vân Tiêu càng thêm thâm tình: "Nếu là con gái, chắc chắn sẽ giống nàng!"
"Vậy sao? Vậy chờ tới khi con gái xuất giá, chàng sẽ lĩnh hội được cảm giác của lão gia tử khi ta xuất giá rồi."
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nàng có hơi nhớ lão gia tử. Nếu lão gia tử nhìn thấy mẫu thân, chắc chắn sẽ rất vui.
"Có điều....." Vân Lạc Phong đột nhiên muốn trêu Vân Tiêu: "Nếu lúc đó có nam nhân muốn đoạt con gái của chúng ta....."
"Giết!"
Giọng nói Vân Tiêu đột nhiên trở nên lãnh khốc, sát khí cũng phát ra.
Sát khí này tất nhiên không phải nhầm vào Vân Lạc Phong, mà là đối với người con rễ tương lai còn chưa biết đang ở nơi nào....