Lãng Tân Nguyệt quét mắt nhìn qua tất cả mọi người một vòng, căm phẫn trong mắt càng nồng đậm: "Minh chủ trước giờ luôn kính trọng sư phụ, vừa nghe Vân Nguyệt Thanh mắng sư phụ như vậy, ngài liền lao vào phòng chất vấn Vân Nguyệt Thanh, nhưng thật không ngờ, Vân Nguyệt Thanh vì muốn che giấu chuyện này, ả lại dám.... Dám làm ra hành vi quyến rũ minh chủ."
Chuyện minh chủ ái mộ Vân Nguyệt Thanh, cả liên minh hiếm có người nào biết, cho nên Lãng Tân Nguyệt nói như vậy cũng không sợ có người nào hoài nghi.
Quả nhiên, khi so sánh giữa Vân Nguyệt Thanh và Lãng Tân Nguyệt, tất cả mọi người đều cảm thấy lời Lãng Tân Nguyệt đáng tin hơn.
Chỉ có một số ít nguyên lão là thật sự không tin Vân Nguyệt Thanh lại là người vong ơn bội nghĩa như vậy.
"Minh chủ thấy vậy, trong cơn tức giận nhất thời, ngài đã đánh Vân Nguyệt Thanh bị thương, nhưng ngài vẫn còn niệm tình huynh muội đồng môn, nên không xuống tay quá nặng, chính vì thế mà để Vân Nguyệt Thanh thừa cơ chạy trốn. Mãi cho đến mấy ngày trước, minh chủ mới thu được tin tức của Vân Nguyệt Thanh...."
"Vân Nguyệt Thanh nói muốn giảng hòa cùng minh chủ, còn tỏ ra hối hận vì những sai lầm trước kia của mình, minh chủ thấy ả thành tâm nhận lỗi nên cũng đã tha thứ cho ả. Vì vậy, minh chủ dẫn theo vài người đi tìm Vân Nguyệt Thanh, muốn đưa ả về liên minh."
"Ai mà ngờ được, Vân Nguyệt Thanh lại liên thủ với người ngoài giết chết minh chủ, tất cả những người minh chủ dẫn theo đều đã hy sinh, chỉ có mình ta chạy thoát."
Nói xong câu cuối cùng, Lãng Tân Nguyệt ôm mặt mà khóc, ả ta kể sinh động như thật, không có một phải phát hiện được chút sơ hở nào trong lời ả nói.
"Vân Nguyệt Thanh này đúng là kẻ lòng lang dạ sói mà. Nhớ năm đó, ả ta lưu lạc bên ngoài, mất hết trí nhớ, là lão minh chủ tốt bụng thu nhận ả, dạy dỗ bản lĩnh của mình cho ả, cho ả sống một cuộc sống an nhàn, bây giờ ả lại hồi báo liên minh Tự Do chúng ta như thế."
"Chỉ thương cho lão minh chủ, ngài xem ả ta như con gái ruột, vậy mà ả ta lại có thể làm ra chuyện không bằng cả súc sinh."
"Quá đáng! Đúng là quá đáng! Lãng cô nương, người mau nói cho chúng tôi biết Vân Nguyệt Thanh hiện giờ ở đâu, chúng tôi phải đi báo thù rửa hận cho minh chủ!"
Tất cả mọi người đều rất kích động, nếu lúc này Vân Nguyệt Thanh mà đứng trước mặt bọn họ, khẳng định sẽ bị bọn họ băm thành ngàn mảnh.
Đương nhiên, trong số những người kích động kia cũng còn được vài người có lý trí. Một lão giả nhíu mày, lên tiếng hỏi: "Lãng cô nương, lời người nói là thật à? Vân Nguyệt Thanh hình như không phải là người có thể làm ra loại chuyện này."
"Trân lão, tri nhân tri diện bất tri tâm, làm sao ngài biết Vân Nguyệt Thanh thật sự là loại người gì? Chúng ta đã nhìn Lãng cô nương từ nhỏ tới lớn, Lãng cô nương chưa bao giờ nói dối, theo ta thấy, Vân Nguyệt Thanh đúng là mặt người dạ thú, âm mưu muốn thâu tóm liên minh Tự Do chúng ta."
"Không sai! Lãng cô nương, người nào nói ra Vân Nguyệt Thanh ở đâu đi. Người không cần tiếp tục niệm tình nghĩa xưa kia làm gì nữa, loại người như vậy, không xứng là người của liên minh Tự Do chúng ta!"
Nhìn đám đông bị kích động bởi lời minh nói, nhưng mặt Lãng Tân Nguyệt vẫn không đổi sắc. Ả giơ một tay lên ý bảo mọi người im lặng, tức khắc, cả quảng trường đều an tĩnh, cùng chờ đợi lời nói kế tiếp của ả.
"Chư vị, những người mà Vân Nguyệt Thanh tìm tới kia, nếu có thể giết chết cả minh chủ thì cũng có thể giết chết chúng ta. Chỉ dựa vào thực lực hiện tại của chúng ta, có đi, cũng chỉ là tự tìm đường chết."
Mọi người vẫn tiếp tục im lặng, đợi Lãng Tân Nguyệt nói tiếp.
"Tuy nhiên, sư phụ từng truyền lại cho ta một bí tịch, trên bí tịch kia ghi lại cách giúp một người nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Thần Quân. Nếu ta có thể đột phá đến Thần Quân, vậy thì không cần phải sợ đám người kia nữa."
Thần Quân?
Hai chữ này đã kích động tới dục vọng chôn sâu trong lòng mọi người, làm hô hấp của bọn họ cũng trở nên căng thẳng, tâm trạng càng trở nên khẩn trương.