Ngay sau đó, mấy kẻ Thần Quân đều dứng dậy, đồng loạt phát ra khí thế cường đại tựa như che trời lấp đất đánh về phía Vân Thanh Nhã.
Vân Thanh Nhã vẫn đứng yên bất động, mặt không đổi sắc, biểu cảm lạnh lùng như phủ một tầng hàn quang.
"Nhị đệ!"
Một giọng nói đột ngột truyền tới từ phía sau, khi Vân Thanh Nhã quay đầu nhìn lại thì Bạch Linh đã đứng ngay trước mặt hắn.
"Đại tẩu, tẩu mau trở về đi!" Nội tâm Vân Thanh Nhã thấy rất ấm áp.
Bạch Linh đáp từ giữa không trung xuống đứng bên cạnh Vân Thanh Nhã, bà liếc mắt nhìn đám người phía sau rồi khẽ nhếch mép cười.
"Tẩu nghe nói Thất Châu Đại Lục gặp nạn, nên dẫn vài người ở Phong Vân Đại Lục đến hỗ trợ. Đám người này là người Linh Thần Đại Lục? Từ bao giờ Linh Thần Đại Lục lại có nhiều Thần Quân như vậy?"
Trên thực tế, mấy người bọn họ không ai biết chút gì về cường giả Thần Quân của Linh Thần Đại Lục.
Ngay cả Tần Nguyên_con trai Tần gia thân là người Linh Thần Đại Lục mà cũng chỉ biết được có vài Thần Quân ở Linh Thần Đại Lục thôi.
Trên thế gian này có rất nhiều Thần Quân ẩn cư, họ không thường xuất hiện trước mắt người đời, dần dà, mọi người không còn biết đến sự tồn tại của họ.
"Đại tẩu, trước khoan hãy nói chuyện. Chúng ta cần ngăn cản đám người này, không thể để họ vào trong thành nửa bước."
Trong thành không những có vô số bá tánh vô tội, mà còn có những người thân của họ.
"Được! Nhị đệ, nhị đệ muội, chúng ta cùng liên thủ đánh lui kẻ địch!"
Bạch Linh khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt bà lại ngập tràn sát khí....
Cùng lúc đó, ba cửa thành còn lại cũng bị địch vây công.
Cửa thành tây do Quân lão gia tử trấn thủ tương đối dễ, nhưng thành nam và thành bắc thì không được như vậy. Họ gần như phải dùng máu mình để ngăn chặn quân địch.
Hiện tại, không người nào ở Thất Châu Đại Lục biết, trận chiến này vừa bắt đầu đã phải kéo dài suốt mấy tháng.
Trong mấy tháng này, hai bên đã tổn thất trầm trọng mà vẫn chưa phân được thắng bại. Dù vậy thì trận chiến vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt, làm cho cả Linh Châu chìm trong màn sương máu mênh mông.....
________________
Vô Hồi Đại Lục.
Thành Vô Tận.
Trong căn phòng trống, Vân Lạc Phong đặt viên đá cuối cùng xuống đất, tích tắc sau đó, những hòn đá như được rót vào linh khí cường hãn, linh khí chảy xuôi một dòng, hình thành một nhà ngục vô hình.
"Vân Tiêu, trận pháp bố trí xong rồi, giờ chỉ cần tìm cách dẫn dụ Cửu Dực Thiên Long vào nữa thôi."
Vân Lạc Phong lau mồ hôi trên trán, mấy tháng ròng bày bố, cuối cùng cũng hoàn thành trận pháp.
"Chàng tránh ra trước!"
Vân Tiêu rất nghe lời lùi về sau vài bước, từ đầu đến cuối ánh mắt Vân Tiêu chưa từng rời khỏi người Vân Lạc Phong. Tuy nhiên, mỗi thời mỗi khắc Vân Tiêu đều duy trì cảnh giác đối với động tĩnh chung quanh.
Trong mấy tháng này, Vân Lạc Phong chẳng những bày bố trận pháp, mà còn tìm ra được nguyên nhân vì sao Cửu Dực Thiên Long không thể vào trong này.
Cho nên.....
Dưới cái nhìn của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong từ từ tiến về phía một tảng đá ở tế đàn.
Tảng đá này rất lớn, bên ngoài có màu xanh đen, thoạt nhìn có vẻ hơi đáng sợ.
"Vân Tiêu, đánh vỡ tảng đá này, sau khi xong, lập tức tránh ra phía sau trận pháp."
Vân Lạc Phong quan sát tảng đá một vòng xong thì dẫn đầu tiến vào trận pháp.
________________
*****mấy chương cuối này tác giả viết có hơi lộn xộn lung tung, tên sai, lặp văn, nên nếu có một số chi tiết Sa edit không khớp thì mọi người cũng thông cảm. Sa đã cố sắp xếp lại cho logic mạch truyện, nhưng khó đảm bảo ko có sơ sót.