Tuyệt Thiên tìm được Vân Sơ Thiên, lại để Vân Sơ Thiên lại cho truyền nhân của hắn, làm vậy là có dụng ý gì?
Phong Cẩm mỉm cười, nụ cười có bi thương cũng có bất đắc dĩ: "Có lẽ là do ta không muốn đột phá Chân Thần. Trở thành Chân Thần, có được sinh mệnh bất tử, nhưng đồng thời cũng chỉ cô độc một mình. Còn không bằng ta đây chuyển thế."
Lúc này, Vân Sơ Thiên đã chui rút vào lòng Vân Lạc Phong, đôi mắt lộ vẻ khiếp đảm, đầu nhỏ cứ vùi vào lòng ngực Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong cảm nhận được cơ thể Vân Sơ Thiên đang run sợ, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng Vân Sơ Thiên, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Cẩm.
"Trừ biện pháp này ra, không còn cách nào đánh bại mấy con rồng này sao?"
Phong Cẩm chỉ nhìn chứ không trả lời Vân Lạc Phong.
Thấy vậy, Vân Lạc Phong cũng không hỏi nữa, nàng ôm chặt Vân Sơ Thiên, giọng nói kiên định: "Thiên Nhi, con yên tâm, mẹ sẽ không lấy tim con đâu."
Vân Sơ Thiên ngước gương mặt nhỏ lên, mặt đã giàn giụa nước mắt.
"Thật không?"
"Thật! Mẹ vĩnh viễn cũng không gạt con." Vân Lạc Phong rũ mắt nhìn Vân Sơ Thiên, nét mặt dịu dàng.
Nghe được lời này, cuối cùng Vân Sơ Thiên cũng không khống chế được cảm xúc, òa khóc nức nở.
"Mẫu thân, Thiên Nhi không muốn chết, Thiên Nhi muốn ở cạnh mẹ và đệ đệ, Thiên Nhi thật sự không muốn chết..."
Mặc kệ Vân Sơ Thiên có lai lịch gì đặc biệt thì hiện tại cô bé cũng chỉ là một đứa con nít, đâu có đứa bé nào nghe mình sắp chết mà có thể không sợ.
"Grào..."
Mấy con Song Dực Hỏa Long có vẻ đã mất kiên nhẫn, tính tình bắt đầu trở nên hung bạo hơn, Vân Lạc Phong nhìn con Song Dực Hỏa Long đang đánh với Vân Tiêu, sắc mặt trầm xuống.
"Ngươi quyết định rồi?" Phong Cẩm cúi đầu nhìn Vân Lạc Phong, hỏi với giọng nhẹ nhàng thản nhiên.
"Đúng!" Vân Lạc Phong nắm tay Vân Sơ Thiên bước lên trước một bước: "Ta sẽ không hy sinh mạng người khác để cứu lấy mạng mình."
Phong Cẩm chần chừ nửa ngày: "Nó không phải người."
"Nhưng nó có cảm xúc, nó biết khóc, biết cười, biết sợ, biết đau...." Vân Lạc Phong ngẩng đầu lên: "Trong lòng ta, nó không khác gì so với con người, ta thà tử chiến, cũng sẽ không hy sinh nó."
Thân thể Vân Sơ Thiên cứng đờ, cô bé ngước mặt lên nhìn Vân Lạc Phong, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt sương mù, gương mặt nhỏ tái nhợt thật tội nghiệp.
Cô bé nhớ rõ....
Trong ký ức hỗn độn của mình...
Khi những nhân loại tham lam kia phát hiện tác dụng của cô bé, chúng chỉ muốn có được tim cô bé để thỏa mãn dục vọng của mình.
Bao nhiêu năm qua, cô bé luôn sống trong cảnh trốn chạy, về sau cô bé bị một con người nhặt được, người đó tuy không lấy tim cô bé, nhưng lại giam giữ cô bé vào chỗ tối...
Một lần giam là hết ngàn năm.
Trong một ngàn năm này, chỉ có một mình cô bé trong căn phòng tối không một bóng người. Những ký ức trước kia cũng dần dần phai nhạt. Cô bé vốn biết nói, nhưng ngàn năm không có người nói chuyện cùng, cô bé cũng quên mất ngôn ngữ loài người.
Cho đến khi....
Người ấy xuất hiện....
Nước mắt Vân Sơ Thiên rơi càng ngày càng nhiều, ướt hết cả mặt, cô bé chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhiều năm, cô bé gặp nhiều người, sớm đã nhìn thấu bản chất tham lam của nhân loại, nhưng chỉ có người này là có thể quyết đoán cự tuyệt trước sức dụ hoặc lớn như vậy.
Thế.....
Vì sự ấm áp duy nhất đã và đang có, cô bé có chấp nhận hy sinh chính mình không?