Nụ cười trên mặt Vân Lạc Phong làm Lâm Tình vô cùng khiếp sợ.
Đặc biệt là trên người Vân Lạc Phong có một loại khí thế đè ép làm Lâm Tình ngạt thở.
Lần đầu tiên Lâm Tình cảm thấy bản thân cách cái chết gần đến như vậy.
"Nói đi, cô có chịu liên lạc với người phụ nữ kia không?"
Câu hỏi này như cọng rơm cứu mạng đối với Lâm Tình, cô ta vừa sợ hãi vừa vội vàng gật đầu: "Tôi chịu! Tôi chịu! Xin cô đừng giết tôi!"
Thu được câu trả lời hài lòng, bấy giờ Vân Lạc Phong mới thu lại khí thế, khẽ mỉm cười từ tốn: "Bây giờ cô lập tức gọi cho người đó ngay, tôi muốn biết, là người nào hãm hại thầy tôi!"
Dưới khí thế bức người của Vân Lạc Phong, Lâm Tình run rẩy bấm một dãy số.
Anh chàng tóc vàng kia dứt khoát giả chết nằm luôn dưới đất, sợ hai người Vân Lạc Phong chú ý đến rồi giết luôn mình.
"Đây là số điện thoại của người phụ nữ kia, mấy năm qua tôi luôn liên lạc với bà ta bằng số điện thoại này. Vì tôi nắm chứng cứ trong tay nên bà ta không dám cắt đứt liên lạc với tôi."
Đây là hậu lộ Lâm Tình chừa lại để tiện sau này moi thêm tiền, không ngờ bây giờ lại làm lợi cho Vân Lạc Phong.
Nói xong, Lâm Tình ấn nút gọi, còn mở loa ngoài.
"Không phải tôi đã nói không có việc gì thì đừng gọi cho tôi rồi sao? Hiện tại cô tìm tôi có việc gì?"
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói giận dữ.
Người kia cố tình hạ thấp giọng, giống như sợ có ai nghe thấy. Vân Lạc Phong vừa nghe liền nhận ra là giọng của ai.
Khí tức trên người Vân Lạc Phong bất ngờ thay đổi, khóe môi gợi lên nụ cười âm hiểm lạnh lùng, trong mắt như nổi lên gió lốc.
Lâm Tình sợ đến mức suýt nữa làm rớt điện thoại, mặt mày tái nhợt: "Gần đây tôi hơi thiếu tiền, bà có thể đưa tôi thêm một ít không?"
"Miệng cô cũng lớn thật! Khi đó tôi đã đưa cô rất nhiều tiền rồi, bây giờ cô còn tìm tôi đòi thêm?" Giọng nói kia càng thêm giận dữ, còn có tý bén nhọn, ngược lại càng làm Vân Lạc Phong cười tươi hơn.
Bất kể qua bao nhiêu năm, cô cũng không bao giờ quên người có giọng nói này. Chính người này đã chiếm đoạt tài sản cha mẹ cô, còn đuổi cô ra khỏi nhà.
Không ngờ sau khi cô chết trong vụ nổ, bọn họ lại không bỏ qua cho cả người thầy nhận nuôi cô.
"Nếu bà không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ khai hết chuyện bà sai tôi hãm hại giáo sư Phó Nho."
Vừa nghe người phụ nữ kia nói vậy, Lâm Tình cũng quên hết tất cả mà nổi giận. Khi đó, cô ta mặc kệ danh dự của mình hãm hại Phó Nho, bây giờ bà ta lại muốn một câu đá cô ta đi, bà ta nằm mơ đi!
"Cô....." Người đầu dây bên kia rõ ràng đã bị chọc tức, bà ta im lặng rất lâu rồi mới nói: "Cô chọn địa điểm, chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút, rồi tôi sẽ đưa tiền cho cô!"
Gặp mặt?
Lâm Tình sửng sốt, người phụ nữ này lúc sai mình hãm hại Phó Nho cũng không chịu lộ mặt, sao bây giờ lại đột ngột đòi gặp mặt chứ?
Trong lòng Lâm Tình bỗng xuất hiện cảm giác không ổn.
"Đồng ý với bà ta!"
Đúng lúc này, trong đầu Lâm Tình bỗng vang lên một giọng nói, làm Lâm Tình sợ đến mức suýt chút nữa quăng luôn chiếc điện thoại.
Đúng vậy! Giọng nói đó không phải vang lên sát bên tai, mà là vang lên bên trong đầu Lâm Tình, đổi lại là ai đi chăng nữa cũng sẽ sợ.
Lâm Tình cắn môi: "Được, vậy chúng ta gặp ở tiệm cafe Bắc Âu trước cửa trường đại học."
"Được."
Người phụ nữ kia nói được xong thì ngắt máy, không đợi Lâm Tình có thời gian phản ứng.
Lâm Tình nhìn Vân Lạc Phong, khiếp nhược hỏi: "Vậy đã được chưa?"
Vân Lạc Phong mỉm cười: "Ngày mai tôi sẽ đến chỗ hẹn của hai người gặp cô, có điều.... Cô nhớ đừng chết sớm quá."
Lời này vừa dứt, đôi nam nữ đang đứng trong phòng đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.
Không sai! Là biến mất! Cảnh tượng kỳ lạ này dọa Lâm Tình phát ngốc tại chỗ, rất lâu sau, Lâm Tình mới chợt nhớ tới câu nói sau cùng của Vân Lạc Phong.
"Cô nhớ đừng chết nhanh quá!"
Câu nói như nguyền rủa này cứ quanh quẩn bên tai Lâm Tình, làm sắc mặt Lâm Tình dần dần trắng bệch.
Chẳng lẽ... Người phụ nữ kia muốn giết mình?
Không!
Trong tay mình có chứng cứ phạm tội của bà ta, bà ta không dám giết mình đâu.
Nghĩ đến đó, tâm trạng Lâm Tình mới thả lỏng phần nào, cô gái vừa nãy chỉ dọa mình thôi, người phụ nữ kia sẽ không dám giết mình đâu!
"Tiểu Tình, bọn họ đi rồi?"
Anh chàng tóc vàng không giả chết nữa, bò dậy, thấy căn phòng khách trống rỗng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao em lại chọc phải hai kẻ quái vật như vậy?"
Lúc này, trong mắt anh chàng tóc vàng kia, hai vợ chồng Vân Lạc Phong chính là quái vật.
Lâm Tình cắn môi: "Ngày mai anh cùng em đi gặp người phụ nữ kia."
"Cái gì?" Anh chàng tóc vàng vừa nghe Lâm Tình nói thế liền nhảy dựng lên, cười gượng nói: "Tiểu Tình, em đừng đùa! Vừa nãy em không nghe cô gái kia nói gì sao? Người phụ nữ kia muốn giết em đó."
Ánh mắt Lâm Tình trầm xuống: "Anh đừng quên, số tiền một trăm vạn kia anh cũng xài không ít. Sao? Bây giờ đụng chuyện anh lại muốn mặc kệ?"
Anh chàng tóc vàng cười ha hả: "Anh không muốn tiếp tay làm chuyện xấu, em tự đi một mình đi!"
Nói xong, anh ta cầm quần áo trên sô pha, nhanh chân chạy ra ngoài cửa, đầu cũng không ngoảnh lại một lần.
"Anh...." Mặt Lâm Tình biến sắc: "Anh đi rồi thì đừng có quay về nữa!"
Mặc kệ Lâm Tình có nói gì thì anh chàng tóc vàng kia cũng đã chạy mất. Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng nhìn Lâm Tình thêm cái nào.
Lâm Tình ngã quỵ xuống đất, nước mắt thi nhau rơi, gương mặt vừa tái nhợt vừa tuyệt vọng.
Đàn ông quả nhiên không có ai đáng tin, lúc trên người cô ta có tiền, cô ta nói một thì họ không dám nói hai, hiện tại vừa hết tiền, gặp chuyện một cái liền chạy nhanh hơn ai hết.
Lâm Tình không còn cách nào khác, im lặng đứng dậy, để mặc nước mắt rơi.
"Thầy, em xin lỗi..."
Mãi đến giờ phút này, Lâm Tình mới thấy áy náy cùng ân hận. Hiển nhiên, nếu Vân Lạc Phong không xuất hiện, Lâm Tình vĩnh viễn cũng không nhận ra bản thân làm chuyện có lỗi với Phó Nho.
Lâm Tình biết, dù người phụ nữ kia không giết mình thì Vân Lạc Phong cũng sẽ giết mình.
Cho nên, cô ta hối hận, hối hận vì đã hãm hại Phó Nho...
Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, cô ta tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy.
Cùng lúc đó, trong một ngôi biệt thự sang trọng, Lâm Thúy Thúy cúp máy, vẫn luôn cau chặt mày.
"Là ai gọi thế? Đã xảy ra chuyện gì?" Vân Thiên Tề ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thúy Thúy, hỏi.
"Không có gì!"
Chuyện Lâm Thúy Thúy hãm hại Phó Nho, Vân Thiên Tề không biết. Bằng không, ông ta tuyệt đối không để cho bà ta tốn nhiều tiền như vậy chỉ để hãm hại một người.
"Không muốn nói thì thôi."
Tâm trạng Vân Thiên Tề khá tốt, nên không muốn tiếp tục truy vấn chuyện này. Mặt ông ta tươi cười rạng rỡ, tâm tình u ám mấy ngày nay bây giờ sáng sủa hơn không ít.
Lâm Thúy Thúy ngồi bên cạnh ông ta: "Có chuyện gì mà hôm nay trông ông có vẻ vui như vậy?"
"Bà có biết nhà thuốc trung dược Thần Y không?" Vân Thiên Tề cười càng tươi hơn: "Rất nhanh, nhà thuốc này sẽ thành vật trong túi của công ty dược Vân Thị chúng ta."
"A?" Lâm Thúy Thúy nhíu mày, bà ta có nghe nói đến nhà thuốc này, hình như làm ăn rất được.
Vân Thiên Tề có bản lĩnh thu mua nhà thuốc này?
"Tính ra cũng là do tôi may mắn mới nhặt được cơ hội tốt như vậy." Vân Thiên Tề cười đắc ý: "Chắc bà không biết bác sĩ khám bệnh ở nhà thuốc đó là ai đâu nhỉ? Chính là Phó Nho, người mất hết danh tiếng vào mấy năm trước. Tôi cho người loan tin này ra ngoài, rồi mua chuộc thêm phóng viên, tôi xem thử, nhà thuốc kia làm sao trở mình."
Lâm Thúy Thúy ngẩn người, bà không ngờ nhà thuốc kia lại mời Phó Nho đến làm bác sĩ, một người danh tiếng xấu như vậy, sao còn có người chịu thuê?
Lâm Thúy Thúy nghĩ tới chuyện ngày mai phải đi gặp Lâm Tình, trong lòng bỗng có chút bực bội bất an.
Nhưng chính bà ta cũng không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác này?
Một Lâm Tình mà thôi, bà ta tùy tiện cũng có thể bóp chết cô ta, nếu không phải trong tay cô ta nắm giữ chứng cứ, bà ta đã không để Lâm Tình sống đến giờ phút này.
Có điều, năm năm này bà ta cũng không ngồi không. Bà ta đã điều tra rõ bối cảnh Lâm Tình. Lâm Tình cơ bản chẳng có người bạn nào để nhờ cậy, người thân cũng không có, vậy Lâm Tình có thể giấu chứng cứ ở đâu?
Nếu cô ta an phận thì cũng thôi, đằng này lại chạy tới uy hiếp bà ta lần nữa.
Đây rõ ràng là tự tìm đường chết!
"Ông xã! Nếu nhà thuốc kia sớm rơi vào tay ông, vậy tôi cũng yên tâm." Ánh mắt Lâm Thúy Thúy chợt lóe, rút vào lòng Vân Thiên Tề, bà ta cào cào nhẹ ngón tay lên lòng ngực Vân Thiên Tề, nói với giọng quyến rũ: "Đã lâu rồi chúng ta không...."
Vân Thiên Tề nhíu mày, trong mắt xẹt qua tia chán ghét.
Lâm Thúy Thúy hoa tàn ít bướm, đâu còn dáng vẻ thanh xuân tươi mát như trước kia. Vân Thiên Tề đã giao cơm gạo cho tình nhân nhỏ từ sớm, đâu còn thừa tinh lực ứng phó một bà già.
"Mấy ngày nay tôi rất bận, không có thời gian nghĩ đến chuyện này."
Rất bận?
Sắc mặt Lâm Thúy Thúy hơi thay đổi, đứng dậy chống nạnh: "Vân Thiên Tề, ông thành thật trả lời cho tôi biết, có phải ông có người phụ nữ khác bên ngoài không?"
Một năm qua, số lần Vân Thiên Tề chạm vào người Lâm Thúy Thúy có thể đếm được trên đầu ngón tay. Người ta thường nói đàn ông ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, Vân Thiên Tề ở độ tuổi này, làm sao nhịn được?
Ngoại trừ có tình nhân bên ngoài, Lâm Thúy Thúy không nghĩ ra nguyên nhân nào khác nữa.
"Bà nói bậy bạ gì đó?" Vân Thiên Tề nhìn Lâm Thúy Thúy: "Mỗi ngày tôi ở công ty bận bù đầu bù cổ, bà không thông cảm còn ở đó gây sự, có để cho tôi có thời gian nghỉ ngơi không?"
"Ông....."
Lúc Lâm Thúy Thúy định mắng lại thì trên lầu chợt vang lên một giọng nói: "Ba, mẹ, hai người làm gì vậy?"
Lâm Thúy Thúy hung hăng trừng Vân Thiên Tề một cái, sau đó đi lên lâu bế đứa bé gái mũm mĩm vừa lên tiếng.
Cô bé này cũng khá đáng yêu, giống như búp bê sứ vậy, cả người mặc một bộ váy công chúa màu hồng phấn.
"Ngày mai con còn phải đến trường, ba mẹ ồn quá, con không thể ngủ được." Bé gái giận dỗi banh quai hàm ra, tay nắm lại dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, vẻ mắt rõ ràng rất không vui.
Lâm Thúy Thúy cười hiền hòa: "Tiểu Tuyết, mẹ chỉ nói chuyện với ba con mà thôi, làm ồn đến con à? Ngoan nào, mau đi ngủ đi, ngày mai còn đi học nữa."
"Dạ!"
Vân Tuyết Liên nhìn Vân Thiên Tề cùng Lâm Thúy Thúy một cái rồi ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Lâm Thúy Thúy lại hung hăng trừng Vân Thiên Tề thêm một cái: "Nếu để tôi biết ông có người phụ nữ khác, tôi sẽ không tha cho ông đâu!"
Nhìn ánh mắt hung ác của Lâm Thúy Thúy, Vân Thiên Tề khẽ cau mày, cũng không nói gì thêm....
Bình minh ngày hôm sau.
Vân Niệm Phong nhận lấy cặp sách Vân Lạc Phong đưa tới, gương mặt nhỏ đầy ai oán: "Mẹ~, con không muốn tới trường~~"
Tại sao nơi này lại phiền phức như vậy? Trẻ con bắt buộc phải đi học? Nhóc không hề có hứng thú với đám con nít ranh ở trường chút nào.
Khóe miệng Vân Lạc Phong giật giật: "Con ráng nhẫn nại thêm mấy ngày nữa đi, chúng ta sẽ về Thất Châu nhanh thôi."
Để Vân Niệm Phong và Vân Sơ Thiên đến trường là quyết định của Phó Nho. Vân Lạc Phong còn nhớ, một năm trước, thời điểm thầy biết Vân Niệm Phong và Vân Sơ Thiên chưa từng được đi học, ánh mắt thầy nhìn cô... Chẳng khác gì đang nhìn mẹ kế.
Con lớn như vậy mà không chịu cho chúng đi học.
Vì thế, Vân Lạc Phong chỉ còn cách đưa hai đứa nhỏ đến trường. Tuy nhiên, Vân Niệm Phong lại không có hứng thú với đám trẻ con ở trường.
"Mẹ~, dù mẹ muốn đưa con đến trường thì cũng nên chọn trường nào có nhiều mỹ nữ một chút chứ! Cái trường này, bất kể học sinh hay giáo viên, không có một người nào coi được cả."
Vân Niệm Phong mím môi, vẻ mặt đáng thương kia làm người ta yêu mến không thôi.
Thế nhưng.... Lời thốt ra lại gợi đòn vô cùng.
Trong mắt Vân Niệm Phong, đám trẻ con ở trường không có đứa nào đẹp bằng Vân Sơ Thiên. Giáo viên thì không bằng một phần ngàn nhan sắc của cha mẹ. Bảo nhóc phải sống làm sao đây?
"Đợi thêm hai ngày, mẹ sẽ giải quyết xong hết chuyện ở đây."
Ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe.
Một năm qua, cô cũng không phải chỉ ngồi không. Cô đã tìm được đầy đủ chứng cứ phạm tội năm đó của Vân Thiên Tề và Lâm Thúy Thúy.
Cái chết của cha mẹ cũng là đám lang sói này làm.
Nghĩ đến chuyện này, tim Vân Lạc Phong lại nhói lên, cô hít sâu một hơi ổn định tâm trạng.
"Được rồi, các con đi đi!"
Vân Lạc Phong vỗ vỗ vai Vân Niệm Phong, nói: "Niệm Phong, con làm anh, nhất định phải chăm sóc tốt cho Sơ Thiên, biết chưa?"
"Mẹ yên tâm đi! Con sẽ không để ai bắt nạt Thiên Nhi đâu."
Chờ hai đứa đi rồi, Vân Lạc Phong mới quay sang nhìn Vân Tiêu đang đứng bên cạnh: "Vân Tiêu, vài ngày nữa thì chuyện ở đây sẽ kết thúc. Trước khi đi, ta muốn chàng theo ta đến một nơi trước."
Bình Thành.
Nơi đây cách Đế Đô chỉ khoảng trăm mét, là một thành phố nhỏ gần Đế Đô. Đồng thời cũng là cố hương của Vân Lạc Phong.
"Vân Tiêu, tất cả tài sản nhà họ Vân ở Đế Đô đều bị Vân Thiên Tề chiếm đoạt, chỉ có căn nhà cũ ở đây là giữ lại được. Thế nhưng.... Ta nghe nói nơi này sắp bị phá bỏ, hôm nay không đến, sợ là sau này không còn cơ hội nữa."
Hai mươi năm trước, cha mẹ đưa cô về thăm quê rồi gặp tai nạn trong lần đó.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ vợ chồng Vân Thiên Tề đã sớm có âm mưu chiếm đoạt tất cả tài sản ở Đế Đô, nên mới nhân cơ hội cha mẹ về quê mà hạ thủ.
May mắn là cô không chết!
Vân Lạc Phong đi trên con đường cũ quen thuộc, nhìn hai bên đường treo đầy liễng xuân đỏ tươi mà hốc mắt chua xót.
Có lẽ Vân Tiêu cảm nhận được tâm tình Vân Lạc Phong, nên lập tức ôm chặt cô vào lòng. Hai mắt ấm áp thâm tình: "Mặc kệ thế nào cũng còn có ta!"
Hắn sẽ vĩnh viễn ở cạnh nàng, không rời không bỏ!
"Vào thôi...."
Vân Lạc Phong dừng bước, tay nhẹ nhàng đẩy cửa căn nhà cũ nát ra, chậm rãi đi vào bên trong.
Trên mặt đất còn lưu lại vết máu khô khốc đã ngã màu đen, cả căn phòng đều bừa bộn phủ đầy bụi, vẫn giống y khung cảnh hai mươi năm trước.
Ngày hôm đó, cô trốn dưới gầm giường, trơ mắt nhìn cha mẹ chết trong vũng máu, sợ đến nỗi không dám lên tiếng....
Chuyện năm đó đã trở thành bóng ma trong lòng cô, cả đời cũng không xóa đi được.
"Phong Nhi!"
Đột nhiên, Vân Tiêu kéo Vân Lạc Phong đến trước một căn phòng, giơ tay chỉ vào bên trong.
Vân Lạc Phong sửng sốt, nhìn theo hướng Vân Tiêu chỉ. Trong một góc cách đó không xa, một đôi vợ chồng đang loay hoay tìm kiếm cái gì đó.
Biểu cảm trên mặt hai người rất mê mang như đang lạc trong sương mù.
Điều đáng chú ý nhất là, cơ thể cả hai đều trong suốt.
Vân Lạc Phong vội vàng che kín miệng, nước mắt lập tức chảy ra, cả người run lên bần bật, nếu không nhờ Vân Tiêu đứng bên cạnh ôm lấy, chắc cô đã ngã quỵ xuống từ lâu.
Cuối cùng, Vân Lạc Phong cũng ổn định lại được tâm trạng, cô chậm rãi đi về phía hai vợ chồng kia. Cô nói bằng giọng rất khẽ, giống như sợ quấy nhiễu đến hai người.
"Hai người đang tìm gì vậy?"
Người đàn ông nghe tiếng Vân Lạc Phong hỏi, quay lại nhìn cô gái trẻ vừa đến, hiển nhiên không biết cô là ai, biểu cảm của ông vẫn mê mang như cũ: "Tôi tìm con gái tôi! Cô có nhìn thấy con gái tôi đâu không?"
Nghe xong, nước mắt Vân Lạc Phong lại rơi, cô cắn chặt môi dưới: "Có, tôi có nhìn thấy!"
"Thật không?" Người đàn ông kích động muốn kéo tay Vân Lạc Phong, nhưng khi tay ông chạm đến cánh tay cô thì nó cứ thế mà xuyên ngang qua luôn cả người Vân Lạc Phong. Tuy nhiên, người đàn ông không cảm nhận được điều gì khác lạ: "Vậy cô có thể nói cho tôi biết con gái tôi ở đâu không? Chúng tôi ở nơi này tìm nó đã lâu, nhưng tìm mãi vẫn không thấy."
Sắc mặt Vân Lạc Phong hơi tái đi: "Hai người vẫn luôn tìm con gái mình à?"
"Con gái tôi nhút nhát, nó sợ tối, cũng rất kén ăn, chỉ thích ăn đồ do mẹ nó nấu thôi, bây giờ đã trễ lắm rồi, không biết nó ở bên ngoài đã ăn cơm chưa? Tính tình nó hiền lành nhút nhát, rất dễ bị người ta bắt nạt. Không ở cạnh bảo vệ nó, tôi không yên tâm."
"Ối!" Người đàn ông vừa nói xong thì người phụ nữ đột nhiên la lên: "Đã trễ thế này rồi à, anh ở đây tiếp tục tìm con đi, em đi nấu cơm."
Người phụ nữ nói xong liền băng xuyên tường đến phòng bếp, nhưng ở đấy làm gì có thức ăn? Vì thế, không lâu sau, người phụ nữ lại quay trở ra, tức giận nói: "Lão Vân, thức ăn đâu? Giò heo và tôm tích em mua trước đó đâu hết rồi?"
Vân Lạc Phong siết chặt nắm đấm.
Cô nhớ rõ, trước khi ba mẹ chết, mẹ đã nấu một bàn thức ăn, có món giò heo và tôm tích mà cô thích nhất....
Hiện giờ, ký ức của hai người hẳn là dừng lại ở cái đêm họ chết, nhưng họ vẫn nhớ phải đi tìm cô...
Bao nhiêu năm vẫn như một ngày, đều tìm cô...
"Ba! Mẹ!" Rốt cuộc Vân Lạc Phong không thể khống chế cảm xúc được nữa, gương mặt tái nhợt đã ướt đẫm nước mắt tự bao giờ.
Người đàn ông có hơi ngây người: "Cô là.... Tiểu Phong? Sao mới có một lúc không nhìn thấy mà con lại lớn nhanh thế này?"
"Ba, mẹ, ba mẹ đừng lo, lá gan Tiểu Phong đã lớn hơn rất nhiều rồi! Con không còn sợ tối nữa, hai người cũng không cần lo con bị đói. Đây là con rể của hai người! Anh ấy nấu ăn rất giỏi, nuôi con béo tốt vô cùng. Ba mẹ cũng đừng lo con bị người ta bắt nạt, kể từ lúc đó.... Sau khi rời khỏi đây, đã không còn ai bắt nạt được Tiểu Phong của ba mẹ nữa rồi!"
Vân Lạc Phong cắn chặt môi, giọng nói run run, dường như phải mất rất nhiều sức mới nói được hết những lời này.
"Lão Vân, em nhớ rồi, anh có nhớ không?" Giọng nói mê mang của người phụ nữ chợt vang lên: "Chúng ta đã chết! Chúng ta đều bị người ta giết chết rồi!"
Người đàn ông hơi ngẩn ra, mờ mịt nói: "Hình như có chuyện này! Chúng ta chết rồi! Vậy con gái? Con gái còn sống không?"
"A, đúng rồi!" Người đàn ông dường như nghĩ ra cái gì đó, đôi mắt mê mang nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Cô nói cô là con gái chúng tôi, vậy chúng tôi đã chết bao lâu rồi?"
Tim Vân Lạc Phong đau thắt: "Hai... Hai mươi năm rồi!"
"Hai mươi năm...." Người đàn ông như rơi vào hồi ức, khóe môi khẽ cong lên: "Thì ra đã lâu như vậy rồi! Đã hai mươi năm.... Khó trách con đã lớn đến vậy."
Giọng ông lúc này mang theo chút bất lực, chút tiếc nuối.... Còn có chút khổ sở.
"Con... Thật sự là Tiểu Phong?" Người phụ nữ lướt tới trước mặt Vân Lạc Phong, rồi nhìn sang cậu thanh niên đứng bên cạnh: "Cậu ta là chồng con?"
"Mẹ!" Vân Lạc Phong muốn nắm tay người phụ nữ, nhưng cố tình không thể nào nắm được. Cô hít sâu một hơi, nói: "Hai người chờ con, con nhất định nghĩ cách giúp hai người sống lại. Nhất định sẽ có cách! Tiểu Mạch! Tiểu Mạch! Đệ ra đây cho tỷ!"
Vừa dứt lời, một chùm tia sáng lóe lên, Tiểu Mạch đột ngột xuất hiện giữa khoảng không.
Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn cha mẹ Vân Lạc Phong: "Chủ nhân, tỷ muốn đệ nghĩ cách hồi sinh hai người họ?"
"Đúng vậy! Trong Y Học Thần Điển có biện pháp nào không?"
"Cái này...." Tiểu Mạch chần chừ do dự nửa buổi: "Nơi này là Hoa Hạ, không phải Thất Châu. Rất nhiều biện pháp ở Thất Châu dùng được, nhưng Hoa Hạ thì không!"
Bọn họ đến Hoa Hạ, có thể giữ nguyên thực lực đã là không tệ rồi. Nếu muốn hồi sinh người khác, bằng vào một nơi không có linh khí như ở đây là chuyện không thể nào...
"Ý đệ là không thể hồi sinh họ được? Vậy nếu đưa họ đến Thất Châu thì sao?"
"Nếu tỷ không sợ họ bị hồn phi phách tán thì có thể làm thử...."
Tóm lại.... Chính là không thể hồi sinh cha mẹ?
"Hơn nữa, thi thể hai người họ đã sớm hóa thành tro bụi, không biết đã chết bao nhiêu năm, cơ bản là không thể hồi sinh được!" Tiểu Mạch tiếp tục nói.
Trước đây Vân Lạc Phong có thể hồi sinh Hồng Loan, là vì cơ thể Hồng Loan được bảo tồn rất tốt. Mặt khác, Hoa Hạ không có linh khí, dù có bảo tồn được cơ thể hai người họ thì cũng không thể làm họ sống lại.
"Tiểu Phong...." Người đàn ông nghe hiểu được, ông lắc lắc đầu, nói: "Trước khi ba mẹ đi, có thể gặp lại con, biết con vẫn sống tốt thì ba mẹ đã thỏa mãn rồi, ba mẹ không cầu mong thêm gì cả. Bây giờ ba mẹ cũng yên tâm đến điện Diêm La trình diện."
Sau khi con người ta chết, nếu còn có điều vương vấn thì hồn phách sẽ lưu lại trần gian. Bây giờ tâm nguyện đã hoàn thành, cũng là lúc họ phải đi....
"Có điều, ba muốn biết là ai đã giết ba mẹ? Là ai làm hại một nhà chúng ta phân ly?"
Gương mặt người đàn ông đột nhiên trở nên dữ tợn, Vân Lạc Phong nhếch mép, đáp: "Vân Thiên Tề...."
Lúc Vân Lạc Phong rời khỏi nhà cũ, sắc trời đã không còn sớm. Cả người cô lúc này hơi yếu, giống như bị rút cạn sức lực.
Vân Tiêu choàng tay ôm eo Vân Lạc Phong: "Phong Nhi, tin ta! Ta nhất định sẽ nghĩ ra cách!"
Tin tưởng ta....
Thần sắc Vân Lạc Phong hơi động, mỉm cười yếu ớt: "Thật ra, lúc vừa về Hoa Hạ, ta nên về đây trước. Như vậy, ba mẹ đã không phải chờ thêm một năm."
"Nhưng nơi đây là cơn ác mộng lúc ta còn bé. Nếu không phải sắp rời khỏi Hoa Hạ, ta cũng không muốn trở lại nơi này."
"Ta không biết, thì ra họ vẫn luôn tìm ta, đợi ta suốt hai mươi năm qua..."
Khi cha mẹ còn sống, cô rất hạnh phúc, được cha mẹ yêu thương che chở như một cô công chúa. Tuy nhiên, vào một đêm cách đây hai mươi năm, mọi thứ đột nhiên thay đổi. Đêm đó chính là cơn ác mộng khủng khiếp nhất cuộc đời cô. Cho đến tận hôm nay, cô vẫn không thể quên những chuyện xảy ra trong đêm đó.
"Ta sẽ nghĩ được cách giải quyết!"
Vân Tiêu cúi đầu hôn khẽ lên môi Vân Lạc Phong, miệng mỉm cười dịu dàng nói: "Được không?"
"Ừm!"
Cô tin anh!
Chỉ cần anh đã nói, anh chắc chắn làm được.
Vân Lạc Phong ôm chặt lấy hong Vân Tiêu.
Trường tiểu học Đế Đô.
Vân Niệm Phong nắm tay Vân Sơ Thiên, vui sướng chạy như điên về phía cổng trường.
Chính vì chạy quá nhanh nên Vân Niệm Phong không cẩn thận đụng ngã người khác. Vân Niệm Phong vội vàng đứng lại.
"Xin lỗi.... Cậu không sao chứ?" Vân Niệm Phong nhìn bé gái xinh như búp bê tây dương ngã dưới đất, cảm thấy rất áy náy xin lỗi.
Oa, cô bé này xinh quá đi! Nhưng mà... So với Sơ Thiên nhà mình thì vẫn kém hơn một chút!
"Thằng nhóc này! Mày dám đâm vào con gái tao?"
Không đợi bé gái lên tiếng, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng quý phái lật đật chạy tới bế bé gái kia lên, tức giận trừng mắt nhìn Vân Niệm Phong: "Mẹ mày là ai? Mau bảo cô ta lếch ra đây cho tao!"
"Niệm Phong ca ca!" Vân Sơ Thiên kéo kéo tay Vân Niệm Phong, ánh mắt như đang muốn nói người này thật hung dữ.
Vân Niệm Phong cũng liếc nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt ngập tràn khinh bỉ: "Tôi đã xin lỗi rồi! Bà còn muốn thế nào? Có một người mẹ như bà, con bà đúng là xui xẻo. Thiên Nhi, chúng ta đi!"
Vân Niệm Phong nắm tay Vân Sơ Thiên muốn bỏ đi.
Người phụ nữ kia giận tím mặt, duỗi tay muốn đẩy Vân Niệm Phong, nhưng người Vân Niệm Phong đột ngột nghiêng một cái, còn "không cẩn thận" giơ chân nhỏ ra phía trước, làm người phụ nữ kia té nhào xuống đất, hét lên một tiếng thảm thiết.
"Ối, thím này, là thím đi đường không cẩn thận, không liên quan đến tôi đâu nhé!"
Vân Niệm Phong làm mặt quỷ, không đợi bà ta kịp hồi thần thì Vân Niệm Phong đã kéo Vân Sơ Thiên chạy đi mất.
"Mẹ ơi!"
Bé gái không quan tâm đến mẹ mình bị ngã, trước sau chỉ nhìn theo bóng dáng Vân Niệm Phong: "Anh trai nhỏ kia thật đẹp, lớn lên Tiểu Tuyết muốn gả cho anh trai nhỏ kia!"
"Đứa trẻ vô giáo dục như thế, khẳng định ba mẹ cũng không lại thứ tốt lành gì! Con nhất định không thể để ý tới mấy đứa con nít đầu đường xó chợ này." Người phụ nữ hừ lạnh, hai mắt bừng lửa giận nhìn theo hướng Vân Niệm Phong chạy đi. Bà ta đen mặt, nói: "Chú Lý, chú đi điều tra bối cảnh thằng nhóc này cho tôi! Còn nữa, đưa tiểu thư về trước, tôi còn có chuyện cần xử lý!"
"Vâng, thưa phu nhân!"
Người làm được gọi là chú Lý cung kính trả lời.
Bên ngoài trường tiểu học, Vân Niệm Phong thấy không có ai đuổi theo liền nhíu mày: "Sao chúng ta lại xui xẻo như vậy? Học chung trường tiểu học với con gái người đàn bà kia."
"Ca ca, mẹ đã nói Vân Thiên Tề và Lâm Thúy Thúy sống không được mấy ngày nữa, chúng ta cứ để họ nhảy nhót hết mấy ngày này đi."
Không sai! Người hai đứa bé vừa gặp chính là Lâm Thúy Thúy và con gái bà ta–Vân Tuyết Liên!
Nghe Vân Sơ Thiên nói vậy, Vân Niệm Phong cũng mỉm cười: "Vậy mấy ngày này ta không đến trường nữa! Ta thật sự rất ghét ở chung với đám trẻ con ngu ngốc trong trường. Thật nhàm chán!"
Nghe vậy, Vân Sơ Thiên trợn trắng mắt.
Nói cứ như ca ca không phải trẻ con ấy!
"Đi thôi, Thiên Nhi! Cùng ca ca về nhà!" Vân Niệm Phong nắm tay Vân Sơ Thiên, lưng đeo cặp sách nhỏ, tung tăng đi về.
Chỉ cần nhẫn nại thêm mấy ngày là họ có thể về Thất Châu rồi. Cũng không biết kế hoạch của mẹ đã thi triển đến đâu?