Vân Sơ Thiên nghe được lời này, tâm tình từ từ tốt lên.
"Niệm Phong ca ca, vậy huynh... Huynh đừng nói cho mẫu thân biết chuyện vừa rồi huynh hôn muội nha, nếu để mẹ biết, chắc chắn mẹ sẽ lập tức tổ chức hôn lễ cho chúng ta."
Tức khắc, mặt Vân Niệm Phong đen thùi lùi: "Không phải muội nói muốn gả cho huynh sao? Nhanh vậy đã đổi ý rồi?"
"Muội muốn gả cho Niệm Phong ca ca, thế nhưng thành thân thì phải động phòng...." Gương mặt nhỏ của Vân Sơ Thiên có hơi trắng bệch một chút: "Mọi người đều nói động phòng rất đau, muội sợ....."
"Không cần sợ, huynh sẽ cẩn thận!"
Vừa nói xong câu này, Vân Niệm Phong liền cảm thấy có chỗ không đúng. Tại sao hắn và Vân Sơ Thiên mới vừa bắt đầu đã nói tới chuyện động phòng rồi?
"Suỵt!" Vân Niệm Phong nhận thấy tiếng bước chân ngày càng gần, bèn nhỏ giọng hơn: "Bọn họ tới!"
Dẫn đầu đoàn người kia là Âu Dương Tầm.
Sắc mặt Âu Dương Tầm cực kỳ khó coi, mắt lóe từng tia lạnh lẽo.
Vừa rồi nghe thị vệ bẩm báo rằng Vương Hạo Thiên lén lút đi vào Thanh Lam Cung, ông ta không tin. Hiện tại nghe âm thanh trong phòng truyền ra, sắc mặt ông ta càng lúc càng âm trầm.
"Tuyết Liên, ngươi chắc chắn Hạo Thiên ở trong phòng Vân Sơ Thiên?" Âu Dương Tầm hít sâu một hơi, lạnh giọng nói.
Nếu ở trong phòng là người khác cũng thôi đi, tại sao cố tình lại là Vương Hạo Thiên?
Vương Hạo Thiên vốn phải cưới Âu Dương Nguyệt, nào ngờ lại bị Vân Sơ Thiên phá đám, bây giờ bọn chúng còn tằng tịu với nhau, việc này còn gì là thể diện của hoàng gia?
"Bệ hạ, thần nữ cũng chỉ nghe ca ca nói lại mà thôi. Ca ca nói Vân Sơ Thiên gởi thư cho ca ca, bảo huynh ấy tối nay đến Thanh Lam Cung gặp mặt. Thần nữ cho rằng ca ca với nhị công chúa là một đôi, nên mới đến bẩm báo lên bệ hạ. Bệ hạ, trong chuyện này ca ca thần nữ cũng là người vô tội, xin bệ hạ minh xét, đừng trách tội ca ca." Vẻ mặt Vương Tuyết Liên đầy lo lắng, nhưng lúc không ai chú ý, khóe môi ả ta khẽ cong lên.
Vân Sơ Thiên, ngươi không còn là thân hoàn bích nữa, ta xem ngươi làm sao quyến rũ nam nhân của ta!
Hai thị vệ tiến lên, giơ chân đạp văng cánh cửa. Cả căn phòng đều tối om, chỉ thấy được hai bóng người lờ mờ.
"Thắp đèn!"
Một thái giám bước tới, thắp sáng ngọn nến trên bàn.
Sau khi nhìn rõ hai người sau bức màn, ai nấy đều ngây ngẩn cả người.
Vương Hạo Thiên sợ hãi, không ngờ hoàng thượng lại đến ngay vào lúc này. Hắn vừa định nói gì đó với nữ tử dưới thân, thì chợt sửng sốt khi nhìn thấy một gương mặt yêu mị.
Vương Hạo Thiên hoảng sợ, vội tách ra khỏi người nữ tử, nhanh chóng lui lại phía sau.
"Sao..... Sao lại là cô?"
Âu Dương Nguyệt mắt sóng sánh nước, uốn éo thân mình bò dậy, y phục rách rưới để lộ đầy dấu hôn trên người.
"Ứm ưm... Ta còn muốn nữa..." Ả ta bò về phía Vương Hạo Thiên, hoàn toàn không phát hiện trong phòng đang có rất nhiều người.
Vương Tuyết Liên ngây ngươi ra đó.
Tại sao người trong phòng không phải Vân Sơ Thiên mà lại là nhị công chúa?
"Ta muốn! Cho ta~!" Âu Dương Nguyệt kéo kéo tay áo Vương Hạo Thiên, cả người dán sát lên người hắn.
Vương Hạo Thiên hốt hoảng đẩy Âu Dương Nguyệt ra xa, mặt mày xanh mét: "Tại sao người trong phòng lại là cô? Sơ Thiên đâu?"
Vương Hạo Thiên vừa dứt lời, phía ngoài phòng bỗng vang lên tiếng cười khẽ.
"Ngươi tìm ta à?"
Vương Hạo Thiên vội xoay người, liền thấy một thiếu niên sánh vai cùng một thiếu nữ từ phía sau mọi người đi vào.
Vân Sơ Thiên khoanh tay trước ngực, bình thản mỉm cười, giống như đang xem một vở hài kịch.
"Sơ Thiên cô nương, cô nghe ta giải thích!"
Vương Hạo Thiên nôn nóng, tiến lên muốn kéo tay Vân Sơ Thiên.
Nhưng hắn còn chưa tới gần Vân Sơ Thiên thì đã bị Vân Niệm Phong chưởng một cái: "Cút! Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào Sơ Thiên."
Vương Hạo Thiên lui về sau mấy bước, suýt chút ngã xuống đất, hắn tuyệt vọng nhìn Vân Sơ Thiên, thấy rõ sự chán ghét trong mắt nàng.
Trước giờ nàng chưa từng chán ghét hắn như thế.
Chát!
Âu Dương Tầm bước tới, tát Âu Dương Nguyệt một cái, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Âu Dương Nguyệt dần dần khôi phục tỉnh táo.
Tức thì, tất cả những chuyện xảy ra trước đó lần lượt hiện lên trong đầu Âu Dương Nguyệt, làm mặt mày ả tái nhợt rồi hét lớn một tiếng: "Aaaaa!"
Sao lại như vậy?
Sao ả lại ở chỗ này?
Lại còn làm ra chuyện thương phong bại tục này nữa?
Cả người Âu Dương Nguyệt run rẩy. Ả chợt nhìn thấy Vân Sơ Thiên đứng bên cạnh Vân Niệm Phong mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, liền bất ngờ nhào tới: "Là ngươi! Nhất định là ngươi giở trò! Có phải ngươi mang ta tới đây không? Còn để Vương Hạo Thiên làm... Làm ra chuyện này với ta?"
Vân Sơ Thiên tỏ vẻ mê mang khó hiểu: "Ngươi đang nói gì thế? Không phải ngươi và Vương Hạo Thiên là phu thê à? Vừa rồi ta thấy ngươi và Vương Hạo Thiên đi vào, ta còn tưởng hai người các ngươi muốn động phòng ở Thanh Lam Cung. Uổng công ta còn nhường Thanh Lam Cung cho hai người các ngươi, không ngờ ngươi lại lấy oán báo ơn."
Ả biết, qua đêm nay, thanh danh ả đều bị hủy hết rồi.
Mả tất cả đều do Vân Sơ Thiên làm!
"Vân Sơ Thiên, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!" Âu Dương Nguyệt quay sang nhìn Âu Dương Tầm: "Phụ hoàng, trước đó hoàng nhi đang ở trong tẩm cung của mình, bất ngờ bị người ta đánh ngất. Tiếp đó, không biết tên hung thủ cho hoàng nhi ăn thứ gì khiến con trở nên như vậy. Trong chuyện này, khẳng định là có kẻ muốn hại con!"
Ánh mắt Âu Dương Nguyệt trước sau luôn nhìn chằm chằm Vân Sơ Thiên, ý tứ trong đó không nói cũng biết.
Ai có thể hãm hại ả?
Ngoài trừ Vân Sơ Thiên, đoán chừng không còn ai khác.
Âu Dương Tầm cũng nghĩ tới điểm này, ông ta lạnh lùng nhìn Vân Sơ Thiên, nhưng có lẽ thủ đoạn trước đó của Vân Sơ Thiên vẫn còn khắc sâu trong đầu ông ta, nên Âu Dương Tầm không dám nói tiếng nào.
"Niệm Phong ca ca, lấy đồ huynh tìm thấy ra đây cho muội."
Vân Sơ Thiên mỉm cười chìa tay đến trước mặt Vân Niệm Phong, nhướng mày nhìn gương mặt tái nhợt của Âu Dương Nguyệt.
"Được!"
Vân Niệm Phong đáp, rồi rút từ trong áo ra một quyển sách ố vàng, đặt vào tay Vân Sơ Thiên.
Thời điểm nhìn thấy quyển sách kia, mặt mày Âu Dương Nguyệt lộ vẻ hoảng loạn. Ả đã giấu rất kỹ rồi mà, tại sao tên tiểu tử này lại tìm được?
Vân Sơ Thiên không để ý đến ánh mắt kinh hoàng của Âu Dương Nguyệt, nàng nhướng mày nhìn Âu Dương Tầm.
"Bây giờ ta sẽ để các người nhìn rõ bộ mặt thật của Âu Dương Nguyệt!"
"Ngươi có ý gì?" Âu Dương Tầm lạnh giọng hỏi.
"Ông thân là cha của Âu Dương Nguyệt, hẳn là nhận ra nét chữ của cô ta chứ? Vậy ông nhìn thử một chút, cái này có phải do chính tay Âu Dương Nguyệt viết không?" Vân Sơ Thiên chớp chớp mắt, mở quyển sách đưa tới trước mặt Âu Dương Tầm.
Âu Dương Tầm kinh ngạc lắc đầu: "Không phải!"
Ông ta vẫn nhận ra được nét chữ của con gái mình, chữ trong quyển sách này không phải con gái ông ta viết....
"Vậy ông có còn nhớ phương thuốc chữa trị dịch bệnh năm đó gồm những thảo dược nào không?" Vân Sơ Thiên tùy tiện lật mấy trang sách, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, sau đó dừng lại ở một trang rồi hỏi: "Có phải những thảo dược này không?"
Âu Dương Tầm kinh ngạc nhìn lướt qua trang sách Vân Sơ Thiên đưa tới trước mặt, mày khẽ nhíu: "Ta nhớ hình như đúng là có mấy loại thảo dược này."
Vân Sơ Thiên mỉm cười hài lòng, nàng gấp sách lại, nói: "Một, ông đã xác nhận đây không phải chữ của Âu Dương Nguyệt. Hai, những loại thảo dược này đúng là thảo dược trong phương thuốc trị dịch bệnh năm đó. Vậy, làm phiền nhị công chúa, nhị công chúa có thể giải thích một chút được không?"
"Ta...." Trên mặt Âu Dương Nguyệt xẹt qua một tia hoảng loạn: "Phụ hoàng, quyển sách này là của sư phụ cho hoàng nhi, sư phụ hoàng nhi không muốn người khác biết danh tánh của người, cho nên..... Cho nên sư phụ không cho hoàng nhi nói ra tên tuổi sư phụ."
Lời này của Âu Dương Nguyệt nghe khá hợp tình hợp lý.
Suy cho cùng, năm đó Âu Dương Nguyệt còn chưa lớn, nói sau lưng ả có một vị sư phụ, ngược lại làm người ta tin tưởng hơn nhiều.
"Sư phụ ngươi?" Vân Sơ Thiên lộ ý cười trên mặt: "Không biết sư phụ ngươi ở nơi nào? Ta có thể mời sư phụ ngươi tới đây một chuyến, đúng lúc, ta có vài vấn đề về phương diện y thuật muốn thỉnh giáo sư phụ ngươi."
Không ai biết rõ trình độ y thuật của Vân Sơ Thiên hơn ả. Năm đó, Vân Sơ Thiên còn nhỏ tuổi mà tinh thông y thuật. Hiện tại đã qua nhiều năm, y thuật chắc chắn lại càng thêm tiến bộ.
Nếu ả tùy tiện tìm một người tới, chắc chắn sẽ bị vạch trần.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Nguyệt cố giữ tâm trạng bình tĩnh: "Sư phụ ta không phải là người ngươi muốn gặp thì gặp, ngươi không cần phí công vô ích."
"Không sao! Bản lĩnh của ta, ngươi cũng biết. Người bên cạnh ta đây chính là ca ca ta, thực lực huynh ấy còn cao hơn ta, chỉ cần ngươi nói cho ta biết sư phụ ngươi ở đâu, ta có thể mời được sư phụ ngươi đến đây."
Dù sao nàng đã quyết tâm phải vạch trần bộ mặt thật của Âu Dương Nguyệt.
Âu Dương Nguyệt cắn môi: "Không được! Các ngươi làm vậy sẽ mang đến tai họa cho cả hoàng tộc. Sư phụ ta có thân phận rất cao, các ngươi không thể trêu chọc người!"
"Không sao! Có trêu chọc thì cũng là ta trêu chọc, sư phụ ngươi có tức giận, cũng sẽ trút giận lên ta, ta tuyệt đối sẽ không khai ra ngươi. Bây giờ ngươi có thể nói chưa?"
"Ngươi....." Âu Dương Nguyệt tức đến đỏ mặt: "Vân Sơ Thiên, ngươi thật sự muốn đối nghịch cùng ta?"
Vân Sơ Thiên chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Ta chỉ muốn gặp sư phụ ngươi một chút, sao lại nói là đối nghịch với ngươi? Nếu sư phụ ngươi không có gì mờ ám thì sao ngươi lại không muốn nói ra? Hay là nói, thân phận sư phụ ngươi quá thấp?"
"Ngươi nói bậy!" Âu Dương Nguyệt khẩn trương, nói thẳng: "Sư phụ ta là một trong hai vị Chân Thần duy nhất của đại lục–Vân Lạc Phong! Loại người thấp kém như ngươi, là người mà cả đời ngươi cũng không thể với tới, ngươi còn muốn đi gặp người?"
Từ nhỏ, Vân Sơ Thiên đã biết Âu Dương Nguyệt không chịu được khiêu khích, một khi bị khiêu khích, vì để chứng minh thì cái gì cũng sẽ nói ra.
Thế nhưng, làm Vân Sơ Thiên bất ngờ chính là, Âu Dương Nguyệt lại nói sư phụ ả là Vân Lạc Phong?
Âu Dương Tầm đột nhiên nhớ ra, tại sao trước đó lại thấy cái tên Vân Tiêu này quen thuộc đến vậy? Thì ra chính là một trong hai vị Chân Thần!
Phụ thân của Vân Sơ Thiên là Chân Thần?
Không! Đây chỉ là trùng hợp mà thôi! Nếu phụ thân Vân Sơ Thiên quả thật là Chân Thần, vậy nó đã sớm trở về báo thù, dù có chờ đến bây giờ thì cũng sẽ dẫn theo một đám cao thủ, cơ bản không thể nào chỉ đi một mình.
Vì thế, đây chắc chắn chỉ là trùng tên mà thôi!
Vương Tuyết Liên cũng rất khiếp sợ, một trong hai vị Chân Thần, Vân Lạc Phong?
Sao có thể, ả ta sao có thể là Chân Thần?
Ở Hoa Hạ đã bị ả ta ức hiếp, sau khi đi tới đại lục này, vẫn bị ả ta ức hiếp sao?
"Vân Lạc Phong là chuyện thế nào?"
Vương Tuyết Liên cố tình hạ giọng, hỏi cung nữ phía sau.
Cung nữ hồi bẩm: "Vân Lạc Phong là một trong hai Chân Thần của đại lục, là chúa tể thế giới này, từ vài thập niên trước đã vang danh thiên hạ, không ai không biết, không ai không nghe nói, cách đây mười lăm năm, Vân Lạc Phong đã đột phá cảnh giới Chân Thần...."
Vài thập niên trước đã vang danh?
Mười lăm năm trước đột phá?
Nhưng Vân Lạc Phong mất tích ở Hoa Hạ cũng chỉ có mười năm.
Vì thế, nữ nhân được tôn xưng là Chân Thần kia chắc chắn không phải là Vân Lạc Phong mà ả biết.
Thời khắc này, Vương Tuyết Liên nghiễm nhiên không biết, Vân Lạc Phong đã đến đại lục này từ vài thập niên trước. Cách đây mười năm còn rời khỏi đại lục trở về Hoa Hạ một chuyến.
Chính vì không biết nên Vương Tuyết Liên mới phạm phải sai lầm ngu ngốc như thế.
"Ôi! Cười chết ta mất!" Vân Sơ Thiên ôm bụng, cười đến không đứng thẳng người được: "Niệm Phong ca ca, cô ta lại dám bịa ra lời nói dối này kìa, ha ha..."
Sắc mặt Âu Dương Nguyệt trắng nhợt, thực tế, sau khi nói xong, Âu Dương Nguyệt liền hối hận, đáng tiếc tên đã bắn ra không thể thu hồi, ả chỉ có thể cứng miệng nói tiếp: "Chuyện ngươi không làm được không có nghĩa là ta không làm được! Sư phụ ta đã nói, ta là đệ tử có thiên phú nhất mà người từng gặp, loại người như ngươi, ngay cả tư cách gặp người cũng không có."
Vân Sơ Thiên cười đến mi mắt cong vòng: "Vậy ngươi đã từng gặp người rồi sao?"
"Đương nhiên gặp rồi!"
Tuy chỉ là trên bức họa.
Bức họa này là năm xưa phụ hoàng phí công tốn sức, trăm cay nghìn đắng mới có được. Mục đích là sợ không cẩn thận trêu chọc phải nữ nhân đáng sợ này, cho nên mới bảo mình nhớ kỹ dung mạo Vân Lạc Phong.
Đương nhiên, với thân phận Vương Tuyết Liên thì ngay cả bức họa cũng không có tư cách sở hữu, cho nên Vương Tuyết Liên không biết thân phận địa vị của Vân Lạc Phong ở nơi này.
Sắc mặt Vân Niệm Phong khó coi. Đây là bị hắn nhìn thấy, vậy ở nơi hắn không thấy, lại có bao nhiêu kẻ mượn tên tuổi mẫu thân tác oai tác quái chứ?
Nói không chừng, một số kẻ còn có hanh vi bại hoại danh tiếng mẫu thân.
"Bệ hạ!"
Đúng lúc này, một thị vệ đi từ bên ngoài vào, nói nhỏ vài câu vào tai Âu Dương Tầm.
Âu Dương Tầm mừng rỡ, đột nhiên cười ha ha: "Vân Sơ Thiên, ngươi đừng vội làm khó dễ con gái ta, ngươi nên tự lo cho chính mình đi, ha ha ha, trưởng lão của hoàng thất ta đã xuất quan rồi, tối nay chính là ngày chết của ngươi."
"Phải không?" Vân Sơ Thiên cong cong khóe môi, ôm lấy cánh tay Vân Niệm Phong: "Niệm Phong ca ca, bọn người xấu xa này bắt nạt muội, huynh nói xem, muội nên xử lí chúng thế nào đây?"
Vân Niệm Phong yêu chiều xoa đầu Vân Sơ Thiên: "Muội muốn xử lí thế nào thì xử lí thế ấy, bất luận là huynh, hay cha mẹ đều sẽ chống lưng cho muội."
Vân Niệm Phong cười tươi chói mắt, thái độ yêu chiều kia càng khiến Vương Tuyết Liên đang đứng một bên thêm ghen ghét, hận không thể lôi Vân Sơ Thiên ra băm thành ngàn mảnh.
Ai bảo Vân Sơ Thiên đoạt nam nhân thuộc về ả?
"Hừ!" Âu Dương Tầm nhìn vẻ tươi cười trên mặt Vân Sơ Thiên rồi hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Đi mời các vị trưởng lão đến đây, cứ nói có kẻ dám động thủ với hoàng thất Thiên Hoàng Quốc chúng ta."
"Dạ, bệ hạ!"
Thị vệ cung kính chắp tay rồi lui xuống.
Vân Sơ Thiên cũng không ngăn cản, nàng vốn muốn giải quyết mọi chuyện một lần một, nếu trưởng lão của hoàng thất đã xuất quan, vậy cũng đã đến lúc nàng báo thù rửa hận cho chính mình....
Ầm!
Trên bầu trời đêm đen nhánh, một tiếng sấm vang lên, tích tắc sau đó, một giọng nói còn lớn hơn tiếng sấm vang lên trong bóng tối.
"Kẻ nào to gan lớn mật như vậy, cả gan tới thành Thiên Hoàng gây rối?"
Vân Niệm Phong nhẹ nhàng xoa đầu Vân Sơ Thiên, khóe môi gợi lên một độ cong: "Chuyên bên ngoài cứ để huynh giải quyết, muội cứ ở lại đây."
"Niệm Phong ca ca..." Vân Sơ Thiên vẩu môi: "Không phải đã nói thù của muội, muội tự mình báo sao?"
"Huynh sợ đám người đó làm bẩn tay muội!"
Giọng điệu Vân Niệm Phong tràn đầy cưng chiều, ánh mắt dịu dàng đến nỗi làm người ta muốn chết chìm trong đó.
Vân Sơ Thiên nhìn gương mặt tuấn mỹ của Vân Niệm Phong: "Niệm Phong ca ca, muội thấy huynh càng ngày càng đẹp mắt, đẹp giống như cha mẹ vậy, muội thích Niệm Phong ca ca nhất!"
Không thể không nói, Vân Sơ Thiên đã bị ảnh hưởng từ nhỏ, bất luận là Vân Lạc Phong hay là Vân Tiêu cũng đều có dung mạo rất đẹp, lớn lên trong một gia đình như vậy nên Vân Sơ Thiên rất bắt bẻ về phương diện nhan sắc.
Còn về tại sao thích Vân Niệm Phong...
Đó là bởi vì Niệm Phong ca ca của nàng lớn lên rất đẹp mắt, ngoại trừ cha mẹ thì không có người nào so bì được.
Mặt Vân Niệm Phong đỏ lên: "Muội ở đây đợi huynh giây lát, huynh sẽ trở lại nhanh thôi."
Nói xong, Vân Niệm Phong lắc mình rời khỏi phòng.
"Không biết xấu hổ!"
Vương Tuyết Liên mang vẻ mặt khó coi, ả thật không ngờ nữ nhân này lại nói ra những lời ghê tởm ấy, đặc biệt là những lời đó còn nói với nam nhân của ả.
Vân Niệm Phong đi cũng không lâu, đúng như lời hắn nói, chỉ có giây lát là trở lại.
Vân Niệm Phong mặt không đổi sắc, lạnh lùng quét mắt nhìn đám người trước mặt, sau đó dời tầm mắt lên người Vân Sơ Thiên: "Một lũ kiến hôi, huynh giải quyết xong rồi!"
Sắc mặt Âu Dương Tầm đại biến, ông ta lạnh giọng quát: "Tại sao mấy vị trưởng lão còn chưa tới?"
Ông ta tuyệt đối không tin, một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa lại có thể đánh bại mấy vị trưởng lão.
"Bệ hạ!"
Thị vệ tiến vào thông báo lúc nãy vội vàng chạy vào lần nữa, lần này, cả người y run bần bật, mặt đầy hoảng sợ: "Bệ hạ, mấy vị trưởng lão..... Mấy vị trưởng lão đều đã chết."
Ầm!
Như sét đánh ngang tai, cả người Âu Dương Tầm đều choáng váng.
Sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều tái nhợt, nhìn Vân Niệm Phong bằng ánh mắt khiếp sợ.
Không thể nào! Rốt cuộc tiểu tử này có thân phận gì? Tại sao.... Lại có bản lĩnh này?
Vân Niệm Phong, Vân Lạc Phong, Vân Tiêu!
Ba cái tên này đặt gần nhau, làm Âu Dương Tầm nhớ tới lời nói trước đó của Vân Sơ Thiên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Chắc không phải.... Vân Sơ Thiên thật sự nhận Vân Tiêu làm cha chứ?
Vương Hạo Thiên ngây ngốc đứng dậy, gương mặt tuấn tú trắng bệch nhìn Vân Sơ Thiên và Vân Niệm Phong, bờ môi hắn run run, muốn nói gì đó mà chẳng thể nào nói được thành lời.
"Niệm Phong công tử!"
Vân Niệm Phong khẽ vuốt tóc Vân Sơ Thiên, đột nhiên bên cạnh có một giọng nói dịu dàng vang lên, hắn nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Vương Tuyết Liên đang đứng trước mặt.
"Lại là kẻ mập nhà ngươi?"
Móng tay Vương Tuyết Liên bấm sâu vào da thịt, ả cùng lắm cũng chỉ hơn 110 cân, đây được xem là đẫy đà, không phải mập! Nhưng Vân Niệm Phong mở miệng khép miệng đều là một tiếng chữ mập!
"Niệm Phong công tử, tiểu nữ tên Tuyết Liên!"
Ả hít sâu một hơi, nói.
"Niệm Phong ca ca..." Vân Sơ Thiên vòng hai cánh tay mảnh khảnh lên cổ Vân Niệm Phong, cười hì hì: "Trước giờ muội chưa gặp người nào mặt dày vô sỉ cỡ này, huynh đã sỉ nhục cô ta như vậy mà cô ta vẫn còn giả vờ như không có chuyện gì."
Dù mặt Vương Tuyết Liên có dày đến đâu, sau khi nghe thấy lời này cũng phải biến sắc, ánh mắt nhìn Vân Sơ Thiên mang theo một cổ lửa giận.
Đừng tưởng nàng không biết nữ nhân này để mắt đến Niệm Phong ca ca của nàng, nàng sẽ không để kẻ nào có cơ hội thừa nước đục thả câu đâu.
Huống chi Vương Tuyết Liên này còn là muội muội Vương Hạo Thiên! Cá mè một lứa!
"Ta không có!" Vương Tuyết Liên vội thu tầm mắt lại, vẻ mặt có chút oan ức: "Niệm Phong công tử, gần đây tiểu nữ đang giảm cân, rất nhanh.... Rất nhanh ta cũng sẽ gầy như cô ấy. Hơn nữa, trước đó cô ấy còn có quan hệ không rõ ràng với ca ca ta. Niệm Phong công tử, công tử không thấy cô ta rất dơ bẩn sao?"
Đáy mắt Vân Sơ Thiên xẹt qua một tia lạnh lẽo, nàng mỉm cười duyên dáng đi đến gần Vương Tuyết Liên rồi tát vào mặt ả ta một cái.
Vương Tuyết Liên kinh ngạc trừng lớn hai mắt: "Ngươi....."
Lời ả nói là sự thật, vậy mà nữ nhân này dám tát ả?
"Ta không chỉ tát ngươi, ta còn muốn đá ngươi!" Vân Sơ Thiên đá mạnh một cước vào lòng ngực Vương Tuyết Liên, làm ả ngã lăn quay ra đất. Nàng hất cằm, từ trên cao nhìn xuống nói: "Cuối cùng ta cũng biết vì sao mẫu thân thích đá người ta như thế....."
"Khụ khụ!"
Vương Tuyết Liên ho hai tiếng, miệng nôn đầy máu, mang sắc mặt khó coi nhìn về phía Vân Niệm Phong: "Niệm Phong công tử, cô ta làm càn như thế mà công tử cũng mặc kệ không ngăn cản cô ta à?"
Hơn nữa, ả còn là vì muốn tốt cho hắn, không phải sao?
"Ngươi tìm Niệm Phong ca ca cũng vô dụng! Huynh ấy nguyện ý chiều ta, thương ta, nên để mặc ta tùy hứng thích làm gì thì làm. Vừa rồi ngươi mắng ta, ta phải đánh ngươi!"
Ai bảo nàng được cưng chiều làm gì?
Cho nên, nàng có quyền kiêu căng tùy hứng.
"Đủ rồi!" Sắc mặt Âu Dương Tầm đã khôi phục lại như bình thường, ông ta quát lạnh một tiếng: "Vân Sơ Thiên, ngươi đừng quên, sư phụ Nguyệt Nhi là Vân Lạc Phong! Là một trong hai Chân Thần duy nhất của đại lục! Ngươi cho rằng tiểu tử này có thể đánh bại các vị trưởng lão của thành Thiên Hoàng chúng ta là xong sao? Chờ Nguyệt Nhi gọi sư phụ nó đến, trẫm xem ngươi làm sao tiếp tục kiêu căng ngạo mạn."
Sắc mặt Âu Dương Nguyệt trắng bệch, tim khẽ run rẩy, nhưng trong tình huống này, ả không thể để lộ điều gì bất thường được.
"Ngươi xác định quyển sách này là của sư phụ ngươi cho ngươi?" Vân Sơ Thiên quay đầu lại, lạnh lùng cười, nhìn Âu Dương Nguyệt: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội."
Âu Dương Nguyệt cắn môi: "Phải!"
Ả tuyệt đối không thể thừa nhận, quyển sách này là Vân Sơ Thiên cho ả vào năm đó.
Có điều, trong quyển sách này có vài chỗ ả xem không hiểu, nên mới giữ lại đến nay. Vốn dĩ ả đã giấu nó rất kỹ, không hiểu sao lại bị tiểu tử thúi này tìm được.
Vân Sơ Thiên cười. Nụ cười kia xinh xắn đáng yêu lại linh động, mi mắt cong cong, thấu suốt tất cả.
"Nếu sư phụ ngươi là người khác, ta còn phải đi một chuyến bắt kẻ đó đến đây. Nhưng người ngươi nói lại là người này, e là rất nhanh ngươi sẽ được gặp thôi."
Âu Dương Nguyệt trừng lớn hai mắt.
Lời này là có ý gì?
Cái gì gọi là rất nhanh ả sẽ được gặp?
Ngay lúc mọi người bị lời nói của Vân Sơ Thiên làm khiếp sợ, thì trên bầu trời bỗng truyền tới tiếng rồng ngâm, tiếng gầm kinh thiên động địa, làm toàn bộ bá tánh thành Thiên Hoàng phải chạy ra ngoài xem thử.
Sắc mặt Âu Dương Tầm trắng bệch như tờ giấy, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, nhanh chân chạy ra ngoài.
Thấy Âu Dương Tầm chạy ra ngoài, những người khác cũng lục tục chạy theo, cùng kinh ngạc nhìn về phía con bạch long rất lớn đang bay giữa trời.
"Là nó!"
Âu Dương Tầm vừa liếc mắt đã nhận ra con rồng này, đây chính là con rồng năm xưa bắt Vân Sơ Thiên đi.
Ông ta còn nhớ rõ, trên lưng con bạch long này còn cõng một bạch y nữ tử. Có điều, gương mặt bạch y nữ tử kia như bị che bởi một tầng sương trắng, hơn nữa, lúc ấy ông ta vội vàng chạy trốn, cơ bản không hề chú ý tới dáng vẻ của bạch y nữ tử kia.
Bạch long ở giữa bầu trời, ánh sáng trên người nó làm sáng bừng cả đêm đen.