Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 352: Gặp lại Thiên Nhai



Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vuốt cằm, trầm ngâm hồi lâu, trong mắt nàng xẹt qua một tia ánh sáng.

"Xem ra, nếu như muốn đi vào Linh Vực nhất định là cần phải có người Linh Vực mang vào!"

Sớm biết như vậy, lúc đầu nàng nên giành lại ngọc bội thông hành trên người Tiêu gia.

"Chi chi!"

Nhưng vào lúc này. trong đầu Vân Lạc Phong bỗng truyền đến tiếng kêu của Trà Sữa, thần sắc nàng lạnh lẽo: "Tiểu Mạch, ta muốn rời khỏi đây."

Vừa dứt lời, nàng cũng cảm giác được có một lực hút từ trên trời giáng xuống, hút ý thức của nàng ra khỏi không gian thần điển.

chờ sau khi nàng mở mắt ra, bỗng nhiên, một khuôn mặt già nua xuất hiện trước mặt nàng, làm nàng sợ hết hồn.

Lão đầu trước mắt có dáng dấp tương đối thấp bé, khuôn mặt cười híp mắt thoạt nhìn hơi bỉ ổi, một bộ bạch y mặc ở trên người của hắn không có chút hơi thở tiên phong đạo cốt nào, một đầu tóc trắng ở trong đêm tối nhìn rất là lóng lánh.

"Tiểu nha đầu, chúng ta lại gặp mặt."

Tiểu lão đầu cười híp mắt nhìn Vân Lạc Phong chào hỏi: "Không nghĩ đến chúng hữu duyên như thế, lại gặp mặt ở chỗ này."

Sau khi nhì thấy tiểu lão đầu, Vân Lạc Phong mới nhận ra thân phận của hắn.

Hắn rõ ràng chính là lão đầu lúc trước ở quán trà nổi lên tranh cãi với Mộ Vô Sâm, vốn là hắn nói ngày hôm sau đến phủ mua linh trà, ai biết suốt đêm chạy đến rồi vội vã cầm linh trà rời đi, dường như là hắn đang né tránh người mào đó.

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Vân Lạc Phong khẽ cau mày, hỏi.

Tiểu lão đầu ha hả cười: "Nơi này là đường thông đi đến Linh Vực, ta tới nơi này tất nhiên là vì đến Linh Vực rồi, tiểu nha đầu, không biết ngươi có hứng thú đi với ta đến Linh Vực xem một chút hay không?"

Vân Lạc Phong cẩn thận nhìn tiểu lão đầu trước mặt đang mời nàng, không biết có phải do ảo giác của nàng hay không, nàng tổng cảm thấy giống như là lão đầu này biết chuyện nàng muốn đi Linh Vực...

Tiểu lão đầu liếc nhìn liền biết ý nghĩ trong lòng Vân Lạc Phong, bĩu môi: "Như mới vừa rồi ta đã nói, nơi này là đường đến đến Linh Vực, ngươi lại ở chỗ này khẳng định cũng là vì đến Linh Vực, nhưng mà, nếu như muốn vào Linh Vực thì nhất định phải có người Linh Vực mang vào hoặc là có lệnh bài thông hành, mà ngươi lại dừng lại ở đây, đoán chừng là bị cản lại rồi."

"Ngươi đến Linh Vực làm gì?" Vân lạc Phong mím mím môi, con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm tiểu lão đầu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một tia vui vẻ.

"Đương nhiên là chữa bệnh!"

Vừa nói đến chuyện mà mình am hiểu, tiểu lão đầu liền ưỡn cao ngực, trên khuôn mặt già nua tràn đầy đắc ý.

"Tiểu nha đầu, nếu như ngươi có hứng thú với y thuật, lão phu có thể dạy ngươi, không thu học phí, có phải lão phu đây rất tốt bụng hay không?"

"À," Vân Lạc Phong sờ sờ cánh mũi, "Không có hứng thú."

Nàng không có hứng thú học y thuật với lão đầu này, bởi vì trong tay nàng đã có quyển sách thuốc tốt nhất rồi! Có y học thần điển ở đây, y thuật của những người khác làm sao có thể so sánh được chứ?

Nụ cười của tiếu lão đầu chợt cứng đờ, hung hăng trợn mắt nhìn Vân Lạc Phong: "Ngươi nha đầu này, có biết bao nhiêu là người cầu ta học y ngươi có biết hay không? Ngươi lại còn từ chối! Nếu không phải là lão phu nhìn ngươi tương đối hợp ý, còn lười phải dạy ngươi."

Liếc nhìn  bộ dáng lão đầu tức giận đến thiếu chút nữa thì giơ chân lên, Vân Lạc Phong tùy ý qua loa một câu: "Chờ ta có hứng thú, ta sẽ học tập y thật với ngươi."

Chờ nàng có hứng thú?

Tiểu lão đầu chợt liếc mắt, chờ nàng thấy hứng thú thì phải chờ đến bao giờ?

Nhưng mà, hắn thật vất vả mới gặp được một nha đầu thú vị như thế, cũng không dám nổi giận hù dọa nàng đi mất, nếu không, hắn lại ở đâu tìm ra một nha đầu khiến hắn cảm thấy thú vị như vậy được?