Hai người còn chưa bước ra nửa thềm cửa, giọng nói tựa như được cất lên từ địa ngục đã truyền tới khiến cả người bọn họ lạnh băng, đôi chân giống như mọc rễ trên đất, không tài nào đi tiếp được nữa.
Sắc mặt Thiên Kha hệt như tuyết trắng, nét cao ngạo trên mặt vẫn không suy giảm một chút nào, nàng ta quay sang Vân Lạc Phong: “Ngươi muốn thế nào?"
“Ngươi muốn giết ta, đúng chứ?" Vân Lạc Phong nhướng mày, nở nụ cười gian tà.
“Là muốn giết thế nào nhỉ?"
Thiên Kha hừ hừ, ngạo nghễ trả lời.
“Chẳng ra gì.” Nghe nàng ta đáp lại, Vân Lạc Phong lười biếng ngáp một cái, thân thể dựa vào chỗ trông ra phía thềm cửa, ánh mắt hàm chứa ý cười dừng lại trên người Thiên Kha: "Nhưng ta có một nguyên tắc, kẻ nào muốn giết ta, nhất định phải để mạng lại đây trước đã."
Thiếu nữ cất lời kiêu ngạo cuồng vọng, nghiễm nhiên xem người Thiên gia như cá thịt nằm dưới dao, mặc cho người ta xâu xé!
Sắc mặt Thiên Kha lại thay đổi: "Vân Lạc Phong, ngươi đừng hòng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!"
Xôn xao!
Lúc này đây, Vân Lạc Phong không nói thêm một câu nào nữa, y phục màu trắng vọt tới trước mặt Thiên Kha giống như một trận gió nhẹ nổi lên.
“Ngươi…”
Thiên Kha cực kỳ sợ hãi, vội vàng lùi bước lại phía sau, nhưng nàng ta còn chưa kịp tránh né, một bàn tay lạnh băng đã bóp lấy cổ nàng ta.
Cảm giác hít thở không thông truyền vào lòng ngay tức khắc, sắc mặt Thiên Kha vốn tái nhợt lại đỏ bừng vì bị ngộp, hai mắt trợn lên, ngay cả một câu cũng không cất nổi thành lời...
Thấy tỷ tỷ nhà mình rơi vào trong tay Vân Lạc Phong, đáy mắt Thiên Lâm lộ vẻ khiếp sợ, không kìm được mà lùi cả người về phía sau, muốn thừa dịp Vân Lạc Phong không chú ý mà chạy khỏi nơi này.
Hắn hối hận! Hối hận mình lỗ mãng chạy tới cầu hôn, do đó mới gặp phải nữ nhân điên cuồng đến mức ngay cả Thiên gia cũng không để vào mắt!
Bây giờ, trước hết hắn phải chạy về Thiên gia, sau đó tìm người tới báo thù cho tỷ tỷ!
Đúng lúc Thiên Lâm xoay người rời đi, thân thể hắn bỗng đụng phải một người, dường như thân hình người đó mang sức mạnh cực kỳ cường đại, khiến hắn phải lùi về phía sau mấy bước.
“Ôi, người trẻ tuổi thời nay... đúng là không có một chút công đức, không thấy lão nhân gia ta xuất hiện sao? Lại còn dám đụng vào mấy cây xương già của lão, nếu lão bị gãy xương, ngươi phải đền tiền nhá!"
Một giọng nói già nua truyền từ đỉnh đầu xuống, giọng điệu chỉ trích khiến Thiên Lâm giận tím mặt, hắn định phát hỏa nhưng khi trông thấy lão già thì ngây ngẩn cả người.
“Người... người là Thiên Nhai thúc thúc?"
Dựa vào tuổi của Thiên Lâm, vốn dĩ hắn không quen biết Thiên Nhai, nhưng trong Thien gia lại treo bức họa Thiên Nhai, vì vậy, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra tiểu lão đầu trước mặt mình.
“Tiểu tử, đừng có nhận thân thích bậy bạ, lão già ta làm gì có chất tử."
Tiểu lão đầu bĩu môi, theo bản năng cách xa Thiên Lâm một chút.
Thất sách, đúng là thất sách! (tính sai, hỏng kế hoạch)
Tại sao nha đầu Tiểu Bạch không nói cho lão biết là đám Thiên gia ngu xuẩn kia cũng ở đây chứ? Xem ra về sau lại bị những kẻ này quấn lấy rồi!
Chẳng qua...
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh, Thiên Nhai liền ngơ ngẩn, lão ngạc nhiên chớp chớp mắt: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Người của Thiên gia chọc vào Vân Lạc Phong à?
Bọn họ lại dám sao?
Cơn giận bốc lên hừng hực từ trên người tiểu lão đầu, đáy mắt lão dần hiện lên một chút sát khí.
Lão rất am hiểu tính cách Vân Lạc Phong, nếu không phải người của Thiên gia chọc vào nàng, nàng cũng không đời nào ra tay đả thương người!
Mà lão đã mặc kệ chuyện Thiên gia phóng túng nhiều năm rồi, phóng túng dẫn tới việc những kẻ này vô pháp vô thiên, bây giờ bọn chúng còn tới chỗ Vân Lạc Phong ức hiếp nàng hay sao?
“Thiên Nhai thúc thúc, con là Thiên Lâm của Thiên gia, tỷ tỷ con đang bị nữ nhân điên kia ức hiếp, xin Thiên Nhai thúc thúc ra tay giúp chúng con giết chết nữ nhân kia!"
Thiên Lâm cho rằng Thiên Nhai không biết hắn là người Thiên gia nên ban nãy mới vội vàng cất lời giải thích, sau đó hắn lập tức gào lên với đại sảnh một câu.
“Tỷ tỷ, Thiên Nhai thúc thúc tới, chúng ta được cứu rồi!”