Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 557: Trầm Ngọc Khanh (1)



Edit: Sahara

Đường Duyệt nghe vậy liền quay phắt người lại nhìn Vân Lạc Phong, khi đối diện với nụ cười tà khí kia của Vân Lạc Phong thì khuôn mặt của Đường Duyệt liền biến sắc, hai chân không tự chủ được mà lui về sau hai bước.

"Vân Lạc Phong, ngươi muốn làm gì?"

Đường Duyệt cắn chặt môi, gương mặt hơi hơi tái đi một chút.

Lúc này Vân Lạc Phong lại bày ra thần thái lười biếng, hơi nghiêng người một chút dựa vào lưng ghế, một tay gác lên lưng dựa của chiếc ghế. Khi nghe câu hỏi của Đường Duyệt, cô chỉ chậm rãi ngẩng mặt lên rồi nhẹ nhàng mỉm cười, thế nhưng nụ cười kia lại làm Đường Duyệt run sợ đến sởn cả tóc gáy.

"Chẳng phải ngươi nói ta là bức ép con gái nhà lành hay sao? Ta chỉ là làm cho lời nói của ngươi trở thành sự thật mà thôi! Tiểu Bạch, ra ngoài hỏi thăm cho sư phụ một chuyện, trong thành Hoàng Tuyền này, thanh lâu nào là nổi tiếng nhất?" nụ cười của Vân Lạc Phong lúc này càng thêm rực rỡ: "dù sao cũng là đại tiểu thư của Thiên Võ Các, chắc chắn sẽ bán được một cái giá không thấp đâu!"

Toàn bộ sảnh đường Hội Đấu Giá đều vì một câu nói này của Vân Lạc Phong mà trở nên yên tĩnh dị thường.

Nghiêm lão cũng bị lời nói này của Vân Lạc Phong dọa cho khiếp sợ, ông há miệng to đến mức gần như có thể nhét cả một quả trứng vào, ông không dám tin là Vân Lạc Phong lại có thể ngang nhiên nói ra lời nói như vậy trước mặt bao nhiêu người!

Nếu ngươi nói ta ép bức con gái nhà lành, thì ta sẽ chứng thực tội danh này!

Không phải là khi bị vu oan thì nên thanh minh giải thích hay là đưa ra bằng chứng để người ta tin mình trong sạch hay sao? Sao đến chỗ của vị cô nương này thì lại thành làm ra hành động thực tế để chứng minh rằng bản thân mình đã thực sự phạm tội danh như thế là sao chứ?

"Vân Lạc Phong, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!" Đường Duyệt tức giận đến run cả người, giơ ngón tay lên chỉ thẳng vào mặt Vân Lạc Phong.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Vân Lạc Phong nhất định đã bị Đường Duyệt đem đi lăng trì mất rồi.

"Khinh người quá đáng?" Vân Lạc Phong dùng tư thái kẻ đứng trên cao mà nhìn Đường Duyệt: "thứ mà ta khinh cũng được xem là người à?"

Vân Lạc Phong cô khinh không phải là người, thì sao có thể gọi là khinh người quá đáng?

Sắc mặt Đường Duyệt từ xanh chuyển qua trắng rồi lại từ trắng biến thành xanh, cứ y như là khúc vải để trên bàn nhuộm, không mất bao nhiêu thời gian thì đã biến thành một màu khác.

Đường Duyệt tức đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể đứng đó mà dùng đôi mắt âm ngoan hiểm độc nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.

"Vị cô nương này..." Nghiêm lão liếc nhìn Đường Duyệt đang đứng ở kia một cái, rồi mới quay sang đối diện với Vân Lạc Phong, khẽ cười một tiếng, nói: "không biết cô có thể cho lão phu ta đây một chút mặt mũi hay không? Tạm thời tha cho Đường Duyệt! Nếu cô thật sự muốn đối phó với Đường Duyệt thì có thể khiêu chiến với Thiên Võ Các, giải quyết ân oán của ngày hôm nay..."

Nếu ngay từ đầu Nghiêm lão đã ra mặt bênh vực người của Thiên Võ Các, thì dù thế nào Vân Lạc Phong cũng sẽ không nể mặt ông ta! Nhưng, lúc đầu ông lại cố ý thiên vị che chở cho Vân Lạc Phong cô, cho nên lúc này Vân Lạc Phong rất thoải mái mà gật đầu đồng ý.

"Ừm, ta có thể cho ông cái mặt mũi này, không gây chuyện tại Hội Đấu Giá này của ông...." Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Đường Duyệt: "chẳng qua, Thiên Võ Các rất nhanh sẽ biến mất..."

Nghiêm lão mỉm cười cảm kích, ông biết, cho dù Vân Lạc Phong không cho ông chút mặt mũi này thì ông cũng không thể làm gì được. Suy cho cùng thì vị cô nương này cũng là người mà vị đại nhân kia điểm tên muốn bảo vệ.

Chẳng qua là ông không muốn những người này tiếp tục gây chuyện làm chậm trễ việc khai mạc đại hội đấu giá lần này, cho nên mới hạ mình mà xin Vân Lạc Phong cho ông một ân tình...

"Ha ha, đa tạ, vị cô nương này đúng là đại nhân làm chuyện đại sự, tấm lòng rộng rãi. Hiện tại thì đại hội đấu giá hôm nay sắp đến giờ khai mạc rồi, xin mời chư vị nhập tọa*!"

(*nhập tọa: ngồi xuống, vào chỗ ngồi.)

Nghiêm lão cười ha ha, vô cùng khách sáo với Vân Lạc Phong, từ đầu đến cuối đều không nhìn đến đám người Đường Duyệt, dường như là hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của bọn họ.

Đường Duyệt trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong một cái, sau đó nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ của Thiên Võ Các khiên Thiên Ngọc vội vã rời khỏi đây. Tuy nhiên, Đường Nhiên lại không muốn bỏ lỡ đại hội đấu giá lần này, nên sai một nhóm người khác lập tức quay trở lại Hội Đấu Giá.

Những kẻ đến sau lại rất giữ quy tắc của Hội Đấu Giá, không có tiến lên chủ động gây sự với Vân Lạc Phong, mà rất quy củ ngồi im tại vị trí của mình.

____

Hậu đường Thiên Võ Các.

Thiên Ngọc vừa mới được đưa về Đường gia, hiện tại đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán cứ từng giọt từng giọt lớn như hạt đậu không ngừng tuôn ra. Hắn đau đớn đến mức cứ liên tục rên rỉ, hai hàng chân mày nhíu chặt để lộ ra vẻ thống khổ vô cùng.

"Gia gia!" Đường Duyệt cảm thấy rất câm giận, nói: "Vân Lạc Phong kia đúng thật là rất quá đáng! Hoàn toàn không để người của Thiên Võ Các chúng ta vào mắt một chút nào! Hơn nữa, biểu ca là vì bảo vệ con cho nên mới bị Vân Lạc Phong chặt đứt một cánh tay... "