Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 578: Đây là.... Con trai cô? (1)



Edit: Sahara

"Bang chủ.. " Mộ Dung Bắc ngẩn người, sau đó khẽ cau mày mà nói: "nếu người có việc thì cứ làm xong rồi chữa trị cho ta cũng không muộn!"

Nguyên nhân mà thị nữ của Trầm gia đến Bắc Đẩu Bang, Bàng Phi cũng đã có báo lại với Mộ Dung Bắc. Hiện tại, lại nghe nói ngay cả gia chủ của Trầm gia cũng đích thân đến đây cầu Vân Lạc Phong chữa bệnh, tâm tư của Mộ Dung Bắc lúc này càng thêm dao động.

Có lẽ... Bang chủ thật sự có thể chữa khỏi bệnh của hắn.

"Ừm!"

Vân Lạc Phong chậm rãi xoay người: "ta ra ngoài gặp mặt gia chủ Trầm gia kia một lát!"

Dứt lời, Vân Lạc Phong liền cất bước đi thẳng, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Mộ Dung Bắc.

____

Vừa bước vào đại sảnh Bắc Đẩu Bang, Vân Lạc Phong đã thấy ngay một nam nhân đang đón ánh hoàng hôn mà đứng. Nam nhân này có một mái tóc bạc trắng như tuyết vô cùng chói mắt, nhưng lại không che lấp được khí chất như trích tiên được phát ra từ trên người của hắn.

Nam nhân kia cũng nhận ra được động tĩnh, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt vô cùng ôn hòa như ánh mặt trời ấm áp bao phủ lên khắp người Vân Lạc Phong.

"Trước đó ta đã được nghe Thiên Nhai nói một chút về cô!" Trầm Ngọc Khanh cong môi cười nhạt, nụ cười kia đẹp tựa như họa, ánh mắt trong veo thanh triệt như dòng suối: "nhưng thật sự khiến ta được mở rộng tầm mắt chính là hành động hố người của cô ở Hội Đấu giá ngày ấy!"

Vân Lạc Phong lười biếng cười cười: "ngươi đây là đang muốn báo thù cho các thế lực trong thành Hoàng Tuyền của các ngươi sao?"

"Không!" Trầm Ngọc Khanh lắc lắc đầu: "trong thành Hoàng Tuyền này, vốn dĩ chính là cá lớn nuốt cá bé! Thiên Võ Các bị cô hố một trận, đó là do bọn chúng vô dụng, không liên quan gì đến ta!"

"Ngươi đến đây, chính là muốn nói những chuyện này với ta?" Vân Lạc Phong khẽ híp híp đôi mắt, trong con ngươi chợt lóe lên tia sáng xuyên thấu vạn vật.

Trầm Ngọc Khanh giật mình một cái, rồi đột ngột cười khẽ.

Chỉ một nụ cười khẽ thôi mà đủ để làm vạn vật xung quanh trở nên ảm đạm thất sắc, cũng rất dễ dàng làm lay động tâm tư người khác!

Tuy nhiên, Vân Lạc Phong lại chỉ thích nam nhân lãnh khốc như Vân Tiêu mà thôi! Bởi vì người nam nhân kia, chỉ cười với một mình cô, và chỉ vì một mình Vân Lạc Phong cô!

"Thật ra, cô đã biết mục đích của ta khi đến đến rồi!" Trầm Ngọc Khanh cong cong khóe môi: "thân thể này của ta cũng sắp đến cực hạn rồi, rơi vào đường cùng, ta cũng chỉ có thế mặt dày mà đến tìm cô, chỉ cần cô đồng ý chữa trị cho ta, bất luận cô có đưa ra yêu cầu gì, ta cũng sẽ đáp ứng cô!"

"Bất cứ yêu cầu gì?" trên mặt Vân Lạc Phong bất chợt nở một nụ cười tà ác, như cười như không hỏi.

Không biết vì sao, nhìn thấy biểu tình tà ác kia của Vân Lạc Phong, trong lòng Trầm Ngọc Khanh lại đột nhiên có một cảm giác không ổn, nhưng hắn lại không thể trở lời lật lọng được, chỉ có thể mạnh miệng nói tiếp: "bất cứ yêu cầu gì!"

"Gần đây ta có chút thiếu tiền!" Vân Lạc Phong khẽ nheo lại đôi mắt lóe lên tia sáng gian xảo của mình: "nếu như mang ngươi đến Trúc lâu bán, không biết có thể bán được bao nhiêu tiền nhỉ?"

Sắc mặt Trầm Ngọc Khanh ngay tức khắc liền cứng đơ lại, tuy hắn không biết Trúc lâu là nơi như thế nào, nhưng mà, thông qua biểu tình kia của Vân Lạc Phong, hắn cũng có thể lờ mờ đoán ra được, Trúc lâu kia hẵn cũng không phải là một nơi tốt lành gì!

"Cái này...." Trầm Ngọc Khanh ho khan hai tiếng, xấu hổ mà nói: "nếu cô muốn đòi phí chữa bệnh thì cũng dễ thương lượng mà, bất luận là bao nhiêu ngân lượng ta cũng trả cho cô, còn về cái Trúc lấu gì gì đó.... Có thể miễn không?"

Vân Lạc Phong vuốt ve cằm mình, rơi vào trầm tư, dường như cô đang tự hỏi, sau khi cứu cái tên Trầm Ngọc Khanh này xong thì nên đưa ra những yêu cầu gì với hắn...

"Hay là...." Trầm Ngọc Khanh nhìn Vân Lạc Phong đang chìm trong trạng thái trẩm tư suy nghĩ, khuôn mặt tuấn mỹ khẽ nở một nụ cười ôn hòa: "ta cũng không ngại chuyện đem chính mình tặng cho cô!"

Nghe một câu này, Vân Lạc Phong cuối cùng cũng hồi thần lại, cô quét mắt nhìn Trầm Ngọc Khanh từ trên xuống dưới một lượt, rồi cong khóe môi mà nói: "vẻ ngoài của ngươi còn đẹp hơn cả nữ nhân, quá có khí chất của nữ nhân! Dáng người thì gầy gò, bờ vai không đủ rắn chắc để dựa vào! Lòng ngực thì trơn phẳng như ván ép, không cơ ngực, không cơ bụng! Ngươi cảm thấy bản thân mình đáng bao nhiêu tiền mà đòi bán mình cho ta?"