Giữa lúc mọi người còn đang do dự, thì một giọng nói từ trên không trung bỗng truyền tới, ngay sau đó, một lão giả toàn thân mặc trường bào màu xanh đen xuất hiện.
Lão giả này tuổi hơn năm mươi, gương mặt hồng nhuận, nếp nhăn trên mặt rất ít, ít đến nỗi gần như là không có, nếu không phải một đầu tóc hoa râm kia, đoán chừng, khó có ai biết được tuổi tác thật sự của ông ấy.
"Bái kiến hội trưởng đại nhân!"
Toàn bộ người trong quảng trường, sau khi nhìn thấy lão giả đột ngột xuất hiện từ trong không trung thì đều đồng loạt quỳ xuống.
Chỉ có Thiên Nhai và Vân Lạc Phong là vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có bất cứ hành động gì.
Lâm Nhã Đình thấy thế thì lại càng cảm thấy không cam tâm, dường như có một bàn tay ai đó đang hung hăng nhéo lên tim của cô ta, khiến cô ta như muốn ngừng thở.
Dựa vào cái gì mà Lâm Nhã Đình cô thì quỳ, còn Vân Lạc Phong kia lại đứng chứ? Một ngày nào đó cô ta nhất định sẽ đứng trên đầu của tất cả những người này, để bọn họ thấy được sự tồn tại của cô ta!
"Hừ, cuối cùng thì ngươi cũng dám lộ diện rồi hả?" Thiên Nhai hừ lạnh một tiếng, ngữ khí đầy châm chọc: "những năm gần đây ngươi chính là thống lãnh Y Sư Hiệp Hội như thế này đó sao? Đầu tiên là không phân biệt trắng đen bao che cho Y Thành ỷ thế hiếp người! Tiếp theo lại làm cho thiên tài đến tham gia Đại Hội Y Sư chịu đầy ủy khuất! Y Sư Hiệp Hội nằm trong tay ngươi cho đến giờ vẫn còn chưa sụp đổ quả thật là một kỳ tích a~!"
Thiên Nhai nói chuyện không hề khách sáo một chút nào, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào tim của đối phương.
Hô hấp của Lệ Xuyên thoáng ngừng, lại không thể nói ra một câu phản bác nào cả, bởi vì lời Thiên Nhai nói, đều là sự thật!
"Thiên Nhai đại nhân, ta kính trọng ngài là bởi vì y thuật của ngài xuất thần nhập hóa, nhưng nguyên nhân chân chính, là bởi vì hội trưởng cũng tôn kính ngài. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là ngài có thể mặc sức vũ nhục hội trưởng của chúng ta!"
Hai mắt của La Phù sáng ngời, từ trên mặt đất đứng dậy. Ông ta cắn chặt răng, gằn từng chữ một mà nói.
Cho dù Thiên Nhai có y thuật cao minh, thực lực cường đại thì đã sao? Ở trước mặt hội trưởng của Y Sư Hiệp Hội, không cho phép ngươi vô lễ như thế! Mặc dù hội trưởng đối với ngươi tôn kính có thừa, nhưng ngươi cũng phải biết điều mà không nên không khách khí với ngài ấy như vậy chứ.
La Phù vất vả lắm mới bắt được một cơ hội tốt thế này, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua? Nếu Y Sư Hiệp Hội cùng Thiên Nhai trở mặt thành thù, ông ta tự nhiên sẽ có cơ hội đuổi cùng giết tận đám người này.
"La Phù, to gan!"
Sắc mặt Lệ Xuyên khẽ biến, khí thế trên người đột ngột triển khai, xuất một quyền thật mạnh về phía La Phù.
Phụt!
Cơ thể La Phù lập tức văng ra xa, phun ra một ngụm máu tươi, ông ta ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lệ Xuyên, run run rẩy rẩy nói: "hội trưởng đại nhân, ngài...."
"La Phù, ngươi có biết người đứng trước mặt ngươi là ai hay không? Mà lại dám to gan càn rỡ nói ra những lời nói như thế hả?" Lệ Xuyên phất ống tay áo, gương mặt lạnh lùng: "đừng nói là mắng ta, cho dù ông ấy có đánh ta một trận thì cũng là chuyện hiển nhiên!"
La Phù khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Lời này của hội trưởng là có ý gì?
Cái gì gọi là cho dù Thiên Nhai có đánh ngài ấy một trận thì cũng là chuyện hiển nhiên?
Từ nãy đến giờ, Vân Lạc Phong đều khoanh tay trước ngực, cả người lười biếng dựa lưng vào cây cột sau lưng, sau khi nghe thấy lời này của Lệ Xuyên thì liền liếc mắt nhìn Thiên Nhai một cái, đáy mắt chợt hiện lên tia sáng hiểu rõ mọi chuyện.
"Vốn dĩ có một chuyện ta luôn muốn nói ra, nhưng phải gạt tất cả các ngươi, vì đó là ý của Thiên Nhai!" Lệ Xuyên cười lạnh một tiếng: "nhưng hôm nay, nhìn thấy các ngươi vô lễ với Thiên Nhai như vậy, ta lại không thể không nói! Năm đó, nếu không có Thiên Nhai, thì sẽ không có sự tồn tại của Y Sư Hiệp Hội, càng sẽ không có ta của ngày hôm nay!"
Nội tâm La Phù bỗng xuất hiện một cảm giác bất an, ông ta há mồm muốn biện minh cho mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Lệ Xuyên rồi thì liền sợ đến mức một chữ cũng không thốt ra được.
Lệ Xuyên hít một hơi thật sâu rồi mới nói: "ta với Thiên Nhai từ lúc niên thiếu đã quen biết với nhau rồi, ta của nắm đó, đối với y thuật phải nói là dốt đặc cán mai, còn là một người thân mang trọng bệnh! Thiên Nhai vừa chữa bệnh cho ta, vừa dạy cho ta y thuật! Một thân y thuật này của ta đều là học được từ trên người của Thiên Nhai. Nếu không phải hắn không muốn thu đồ đệ, thì ta hẳn là nên gọi hắn một tiếng sư phụ. Như vậy, các ngươi có còn cảm thấy hắn mắng ta là chuyện không nên hay không?"