Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 725: Cảnh giới vô sỉ (4)



Edit: Sahara

Cùng chung đường đi?

Lâm Nguyên cười lạnh một tiếng, nghiễm nhiên là không hề tin tưởng vào lời nói của Vân Lạc Phong.

Nếu ngươi muốn theo, vậy ta sẽ cho phép ngươi đi theo! Dù sao thì tất cả những kẻ tiến vào Vô Hồi Chi Sâm này ngoại trừ người của phủ thành chủ thì đều phải táng thân tại đây.

"Nếu ngươi đã nói như thế, vậy thì ta cũng chẳng thèm so đo với một con tiểu nha đầu như ngươi làm gì!"

Nghĩ đến đây, Lâm Nguyên cũng cảm thấy lười chấp nhặt với Vân Lạc Phong, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Vân Lạc Phong một cái, sau đó liền thu lại tầm mắt của mình.

"Chúng ta tiếp tục xuất phát!"

Hành động này của Lâm Nguyên cũng nằm trong dự đoán của Vân Lạc Phong, cô khẽ cong lên khóe môi của mình, nói: "chúng ta cũng tiếp tục đi thôi!"

Vân Tiêu trước sau đều không nói một lời nào cả, chỉ là, ngay khi hắn thu hồi lại ánh mắt từ trên người Vân Lạc Phong thì liền hướng tầm nhìn về phía đám người Lâm Nguyên đang đi phía trước.

Trong đôi mắt đen sâu hút lãnh khốc, sát ý lặng yên khởi động.....

_____

Đoạn đường kế tiếp lại khá yên tĩnh, đáng tiếc, sự yên tĩnh ấy lại chẳng kéo dài được bao lâu. Từng tiếng hú điên cuồng bỗng vang lên khắp bốn phương tám hướng.

Đột nhiên, một bầy sói không biết có bao nhiêu con từ phía trước đang lao tới, nhắm thẳng vào những nhân loại đột nhập vào Vô Hồi Chi Sâm mà tấn công.

"Là Hồn Lang! Cả một đàn Hồn Lang! Nghe nói, nơi nào có sự xuất hiện của Hồn Lang thì nơi đó nhất định sẽ có bảo vật! Lần này chúng ta phát tài rồi!"

Trong đám đông, không biết là người nào đã reo lên đây kích động.

Lâm Nguyên bỗng thấy ngây ngẩn cả người, khuôn mặt không khỏi có chút kinh ngạc.

Bảo vật? Vô Hồi Chi Sâm to lớn như vậy, chẳng lẽ lại trùng hợp để cho bọn họ phát hiện ra bảo vật gì hay sao?

Ngay trong lúc Lâm Nguyên còn đang ngây ngẩn, thì mấy con Hồn Lang đã bổ nhào về phía ông ta. Lâm Nguyên nhanh chóng hồi thần lại, ra sức chiến đấu cùng với đám Hồn Lang kia.

Đáy mắt Lâm Nhược Hân chợt lóe lên một tia sáng, ném cho tên thị vệ bên cạnh mình một ánh mắt.

Tên thị vệ kia nhìn thấy thế liền gật gật đầu, làm như là vô tình lơ đãng mà càng ngày càng tiến gần về phía đám người Vân Lạc Phong.

Rầm!

Cả người hắn ngã thật mạnh xuống mặt đất, một cái túi hương trong tay áo bỗng văng ra ngoài, "trùng hợp" là đúng lúc này, kiếm của tên thị vệ kia lại cấm ngay lên trên túi hương.

Tức khắc, cái túi hương kia liền bị đâm thủng một lỗ, bột phấn màu trắng ở trong túi hương vương vãi cả ra ngoài.

Sau khi ngửi thấy mùi hương từ đám bột phấn kia, đàn Hồn Lang bỗng trở nên vô cùng cuồng bạo, chúng nó cư như là bị cái gì kích thích vậy, nhắm thẳng về phía Vân Lạc Phong mà lao tới.

Trông thấy một màn trước mắt, khóe môi Lâm Nhược Hân nhẹ nhàng cong lên, một mạc ý cươi trong lúc lơ đãng chợt xuất hiện trên khuôn mặt của cô ta.

Từ sau khi tiến vào Vô Hồi Chi Sâm, những linh thú trong đây lại không biết là đã bị trúng tà gì mà không có một con nào tấn công về phía Vân Tiêu, khiến cho Lâm Nhược Hân không có cách nào kiểm tra xem Vân Tiêu có tư cách sánh đôi với mình hay không?

Nhưng mà, cũng may là cô ta đã có chuẩn bị chu đáo, chỉ cần đem bách thảo phấn này rãi trước mặt của Vân Tiêu, thì bất luận là loài linh thú nào, một khi đã ngửi được mùi hương này cũng đều trở nên vô cùng cuồng bạo, không ngừng tấn công vào đối phương.

Đương nhiên là ngoài trừ những linh thú trí thông minh cao.

Đàn Hồn Lang này ngoại trừ có chút thực lực, thích tấn công con người ra thì cái đầu của chúng hoàn toàn là để đó cho có mà thôi, phải nói là ngu xuẩn vô cùng! Vì vậy mà sau khi nhìn thấy đàn Hồn Lang này, Lâm Nhược Hân liền muốn lợi dụng chúng để kiểm tra năng lực của Vân Tiêu.

Tên thị vệ kia sau khi làm xong hết thảy, thì sợ bản thân mình cũng sẽ bị liên lụy, vội vàng trốn đi, trong lòng còn âm thầm cảm thấy may mắn.

Nhiều Hồn Lang như vậy, nếu như không có thực lực của một Thiên Linh Giả thì không cách nào ứng phó được! Xem ra mấy người này chắc chắn là phải chôn thân tại đây rồi.

Đám người Lâm Nguyên lại không hề nhúc nhích, cứ mãi đứng yên một chỗ giống như là không có chuyện gì xảy ra cả, vô cùng thờ ơ lạnh nhạt.

Cứ như là kẻ dẫn dụ đàn Hồn Lang tấn công đám người Vân Lạc Phong không phải là bọn họ vậy....

"Gieo nhân nào thì gặt quả ấy! Đàn Hồn Lang không có tấn công chúng ta nhất định là do chúng nó biết phân biệt đúng sai phải quấy! Biết được người nào là thiện, người nào là ác!"

Nói cho cùng thì không phải ai cũng biết được Bách Thảo Phấn là cái gì, trông như thế nào? Những người không biết chút gì về y thuật hiển nhiên là không biết được Bách Thảo Phấn sẽ làm cho linh thú trở nên cuồng bạo. Vì vậy mà bọn họ nhận định rằng, sở dĩ Hồn Lang đều tấn công vào đám người Vân Lạc Phong là bởi vì bọn họ đều là ác nhân!