Bộ dạng ngạc nhiên của hắn khiến Thanh Nhã Như cũng ngẩn người. Mày cô hơi nhăn lại, lập tức khó chịu ra mặt.
Thấy vậy Bạch Dạ liền đứng ra nói "Trễ giờ rồi! Đừng đứng đây nói nhảm nữa." nói xong liền xoay người rời khỏi, nàng đi đằng sau Thanh Nhã Như, nhưng con ngươi vẫn hơi liếc về phía Triệu Dao.
Triệu Dao lúc này không thể nói được gì, hắn yên bất động tại chỗ. Sau khi Bạch Dạ và Thanh Nhã Như rời đi thì trong miệng không ngừng lẩm bẩm "Chỉ là trùng hợp thôi sao?"
Những học sinh được chọn tới từ các học viện khác đều được an bài và bố trí ký túc xá riêng để tránh bất đồng với học sinh của Nhất Tinh.
Riêng Bạch Dạ là trường hợp đặc biệt. Vì là lão sư nên đáng lý ra nàng sẽ ở nơi của lão sư nhưng nàng lại lựa chọn ở một mình.
Vốn dĩ cho rằng chỉ cần ở yên một chỗ sẽ không gây ra chuyện gì. Nhưng cuộc đời không cho Bạch Dạ cơ hội đó...
"Lên lớp ư?"
Hồ lão sư gật đầu "Phải!"
"Tại sao phải là ta? Chẳng lẽ ở Nhất Tinh đến lão sư cũng thiếu đến như vậy sao?" Bạch Dạ bất mãn nói.
"Lúc trước thì không nhưng cơ hồ hiện giờ thì có." Hồ lão sư giải thích "Đây cũng không phải một lớp bình thường, mà là lớp hội tụ đủ các con em thế gia có quyền lực nhất trên đại lục. Chỉ khổ nỗi là bọn chúng không lo học hành, ngày nào cũng tìm cách bày trò chọc phá các lão sư, bọn ta cũng sắp phát điên đến nơi rồi."
Nghe đến đây Bạch Dạ liền cau mày "Cả một học viện rộng lớn như thế, lại không có đến nổi một người dạy dỗ được đám nhóc đó sao? Trình độ của học viện Nhất Tinh hóa ra cũng chỉ thế?"
Cách ăn nói và trò chuyện của Bạch Dạ quả thực quá ngông cuồng và tùy tiện. Nếu là một học sinh bình thường, chắc chắn Hồ lão sư sẽ chẳng để chuyện này xảy ra.
Nhưng mà tên trước mặt ông này còn có thể là học sinh bình thường sao?
Hồ lão sư thở dài đối với Bạch Dạ nói "Để chế ngự bọn chúng đâu phải là không có cách! Bọn ta tuy không thể mạnh bằng cậu nhưng kinh nghiệm bao năm chẳng lẽ để làm cảnh ư? Đương nhiên phải có lý do!"
"Lí do gì chứ?"
"Cậu cũng biết! Học viện Nhất Tinh xưa nay nổi danh và có uy tín nhất định. Thế nhưng có một số thế lực vẫn là không thể đụng đến được."
Bạch Dạ khó hiểu "Chẳng lẽ ngoài những gia tộc quyền lực như Thanh gia còn có thế lực nào khác hơn nữa sao?"
Hồ lão sư nhìn nàng bất đắc dĩ "Quả nhiên cậu không biết chuyện này.
Thường thì các thế lực cũng chia ra giống như tu luyện giả vậy: trong tối và ngoài sáng.
Những thế lực ngoài sáng thường được mọi người biết tới nhiều, họ công khai tất thảy mọi thứ bao gồm cả cách làm ăn buôn bán và quyền lực của họ. Chính là những gia tộc lớn. Nhưng điều này cũng dễ bị điều tra.
Khác với các gia tộc lớn đó, nhưng thế lực trong tối lại cố tình ẩn đi thân phận và quyền lực của họ.
Dù trông như thế nào thì các thế lực trong tối đó lại càng không dám đắc tội hơn nhiều. Họ có kha khá mối quan hệ cũng như ẩn giấu nhiều bí mật mà người ngoài không thể biết."
Hồ lão sư cười gượng "Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt. Đám học sinh đó có một số chính là người thừa kế duy nhất trong gia tộc. Đắc tội thì đúng là chẳng có lợi gì đối với Nhất Tinh cả."
À, hiểu rồi! Đây là trường hợp các cậu ấm cô chiêu quyền lực bậc nhất đây mà!
Bạch Dạ hỏi "Vậy tại sao ngài lại muốn ta trở thành lão sư của một lớp như vậy?"
"Đương nhiên là có lý do cả chứ!" Hồ lão sư phấn khích vỗ vai nàng nói "Lý do bọn ta không thể ra mặt là vì Nhất Tinh đã quá nổi danh trong mắt mọi người nên đương nhiên các thế lực đó dễ dàng nắm thóp được. Cậu vốn không có lai lịch gì (ở đây) nên họ muốn điều tra cũng khó."
Lúc này Bạch Dạ đột nhiên cười "Hiệu trưởng, ngài quên rồi sao? Ta đã là lão sư danh chính ngôn thuận của học viện Nhất Tinh. Nếu họ không thể điều tra ra ta, dĩ nhiên sẽ trút giận lên học viện. Ngài không nghĩ tới điều đó à?"
Đáy mắt nàng dần hiện lên một tia ngoan độc. Theo suy tính của nàng, nếu như nàng có lỡ đắc tội những thế lực kia, đám người này nhất định sẽ đẩy mọi tội lỗi lên nàng. Vừa có thể để học viện tránh được sự tức giận từ họ, cũng vừa không ảnh hưởng đến uy tín của học viện.
Nàng xuất thân từ học viện Lục Tinh, đến với tư cách lão sư nhưng thực chất cũng không có quá nhiều mối liên hệ với Nhất Tinh. Nếu trút giận, chắc chắn sẽ là Lục Tinh chịu đầu tiên.
Nếu thực sự đám người này có kế hoạch như vậy thì chắc chắn nàng sẽ rời đi mà không do dự.
Hồ lão sư lắc đầu "Không phải là chưa từng nghĩ tới! Bọn ta đương nhiên biết rõ điều đó nhưng đồng thời cũng tin tưởng vào khả năng của cậu."
"Tin tưởng vào ta?" Bạch Dạ mỉa mai cười "Hiệu trưởng, ngài có đánh giá ta cao quá không? Ta cũng chỉ có hơn một vài người. Sao có thể dám đắc tội với vô số thế lực lớn như thế kia?"
Hồ lão sư không ngần ngại mà cười lớn "Nếu là người khác thì không, nhưng riêng cậu thì có thể. Chỉ cần 1 năm thôi, sau đó ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cậu."
Điều kiện được bày ra trước mắt khiến Bạch Dạ có chút động tâm. Bởi vì thứ nàng cần tìm quả thật là nằm trong tay Hồ lão sư.
Chần chừ một lúc, cuối cùng nàng quyết định "Được! Ta sẽ làm như lời Hiệu trưởng nói."