Không đợi Tuyết Linh Linh tròn mắt ngạc nhiên, đám người học viện Nhị Tinh đã nhảy dựng lên quát tháo "Người xem đi, còn dám nói không trộm đồ của ta. Loại người các ngươi..."
Nhưng cũng không để bọn họ nói thêm, Bạch Dạ đã ngắt lời "Không phải do Tuyết sư tỷ lấy..."
Mọi người: "..."
"...mà là có một người khác cố tình hãm hại!"
Học viện Nhị Tinh cau mày nhìn Bạch Dạ, xem thường nàng như một tên tiểu bạch kiểm khó chịu nói "Ngươi nói vậy là sao?"
Bạch Dạ không để ý tới điều đó, giải thích "Lắc tay của Trấn Yêu Phù Ma có một đặc điểm dễ nhận dạng, đó là sẽ bám lấy mùi hương vào người đã từng cầm chúng." ánh mắt nàng liếc về phía người học viện Nhị Tinh "Việc này hẳn cô biết đúng chứ?"
Cô ta hơi giật mình gật đầu "Phải, đó là cách mà Trấn Yêu Phù Ma đại nhân thường sẽ làm với bảo vật của mình. Mùi hương được tạo ra từ cây Tử Đinh, bám mùi rất lâu."
Bạch Dạ hơi cười nhẹ, xem ra học viện Nhị Tinh cũng không đến mức ngu ngốc, đỡ cần nàng phải nói nhiều.
"Nhưng như thế thì làm sao tìm ra hung thủ chứ?" cô ta vẫn khá khó chịu.
Vì mùi hương thì không có màu sắc, mà loại Tử Đinh lại không có mùi quá nồng nên khó có thể biết được đang bám trên người ai.
Bạch Dạ lại nói tiếp "Tử Đinh không có mùi nồng, không có màu sắc, không thể nhận dạng theo cách thông thường. Nhưng khi tiếp xúc với bột của hoa quế, mùi sẽ trở nên rất gắt."
Nói xong nàng từ trong Không gian Linh thú lấy ra một lượng bột hoa quế, phẩy nhẹ tay làm chúng tan ra không khí.
Được một lúc sau, một mùi gắt mũi bắt đầu trở nên nồng hơn, mọi người đều khó chịu dùng tay che mũi lại.
Nàng nói "Ta đang cầm lắc tay, vì vậy trên người ta dĩ nhiên sẽ có mùi hương của Tử Đinh."
Tuyết Linh Linh ngửi thử trên người mình, vui sướng kêu lên "Ta không có mùi gì cả, thấy chưa!"
Những người xung quanh cũng lần lượt thử thì ở đây không có ai có mùi gắt của Tử Đinh ngoài Bạch Dạ và chủ nhân của chiếc lắc tay.
Cô nương áo xanh trở nên hoảng loạn, tính quay đầu bỏ chạy nhưng lại bị Huyền Diệp dễ dàng tóm được. Hắn lạnh mặt xách cô ta đi đến trước mặt mọi người nói "Trên người cô gái này tỏa ra mùi của Tử Đinh."
Tất cả ở đó đều nhìn chằm chằm vào cô nương áo xanh với sự nghi ngờ.
Và dường như người của học viện Nhị Tinh nhận ra.
"Liên Tâm?"
Chủ nhân của chiếc lắc tay khó tin nói "Không phải chính ngươi là người nói với ta Tuyết Linh Linh là người trộm vòng tay của ta sao? Sao giờ ngươi lại..."
Tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu lớn dần, cô ta biết mọi chuyện đã vỡ lẽ, tức giận lớn tiếng "Phải! Là ta đã trộm đó!"
"Tại sao ngươi lại làm vậy?"
Gương mặt Liên Tâm méo mó, nhìn chằm chằm Tuyết Linh Linh nói với giọng điệu thù hằn "Ta muốn báo thù cô ta!"
Tuyết Linh Linh không mở miệng, chỉ chầm chậm tiến tới gần và hỏi "Ta và ngươi có quen biết sao?"
Liên Tâm cười khẩy "Ngươi có còn nhớ Viễn Chi?"
Nhắc tới cái tên Viễn Chi, Tuyết Linh Linh không ngừng nhớ tới rất nhiều chuyện xưa...
Tuyết Linh Linh ở học viện Lục Tinh, Viễn Chi ở học viện Nhị Tinh. 1 năm trước, cô được đề cử tới Thanh Đằng quốc tham gia cuộc tỉ võ, tại đây cô gặp Viễn Chi, một cô gái xinh đẹp thiện lương cũng tới để tranh tài.
Không biết có phải do duyên trời định hay không, hai người dù tính cách hơi khác nhau nhưng nhiều sở thích lại hợp nhau đến không tưởng. Cứ nghĩ rằng tình bạn của hai người sẽ rất đẹp, vậy mà một biến cố ập đến trước khi cuộc tỉ võ diễn ra.
Hai người cùng nhau tách khỏi học viện của mình, đi vào khu rừng chơi đùa. Có ai ngờ được, một con Linh thú ngũ phẩm bất ngờ tấn công hai người họ. Tu vi lúc bấy giờ của hai người làm sao đấu lại một con Linh thú ngũ phẩm. Vì cứu cô, Viễn Chi đã mất mạng.
Liên Tâm gào thét "Tại sao lúc đó người chết lại là Viễn Chi, tại sao không phải là ngươi? Mới 1 năm trôi qua, ngươi đã không còn nhớ tới cô ấy nữa, thoải mái nói chuyện cười đùa trong khi Viễn Chi mãi mãi dừng lại ở độ tuổi 17." cô ta khóc trong đau đớn, có thể hiểu rằng Liên Tâm đau thương đến cỡ nào.
Tuyết Linh Linh không trách cô ta, cúi người xuống nói "Quả thật cái chết của Viễn Chi ngay chính bản thân ta cũng không dám đối diện. Người bạn của ta, cô gái thiện lương ấy vì ta mà chết. Trong suốt 1 năm qua, ta đã không ngừng ám ảnh và dằn vặt bản thân mình, cứ nhắm mắt lại là thấy gương mặt của Viễn Chi hiện về. Thế nhưng, cũng chính câu nói của cô ấy làm ta muốn sống tiếp."
"Viễn Chi đã nói "Hãy sống thay phần của mình", vì thế ta không dám chết một cách dễ dàng, bởi vì ta hiểu rằng tính mạng hiện giờ của mình là đánh đổi bởi một tính mạng khác. Nếu ta chết đi, thì không phải đã phụ lòng của cô ấy hay sao?"
Giọng nói của Tuyết Linh Linh thật ấm áp, nhất là hai chữ "Viễn Chi" được cất lên, nó tựa như tình cảm của hai người trước sau đều không thay đổi, dù đã âm dương cách biệt, thế nhưng đâu đó nơi chốn này vẫn còn vang vẳng hình bóng của cô gái xinh đẹp hòa nhã năm nào.
Tuyết Linh Linh không quá oán trách Liên Tâm, không phải vì cô thiện lương, mà chắc chắn rằng Viễn Chi cũng muốn cô quyết định như vậy!
Chỉ với một lời nói của Tuyết Linh Linh mà Liên Tâm đã câm lặng, cho tới khi nhận ra, cô ta không nói được câu nào nữa. Khuôn mặt Liên Tâm bình thản như mặt biển không gợn sóng. Từ đầu đến cuối chỉ nở một nụ cười buồn yên lặng...
Cô gái ở học viện Nhị Tinh cũng tràn ngập thất vọng với Liên Tâm nói "Chỉ vì một chút thù hận mà lôi những người vô tội xung quanh vào, ngươi làm ta mở rộng tầm mắt đấy, Liên Tâm!"
Ánh sáng đã len lỏi qua những đám mây, hai học viện cũng đã hóa giải được những hiểu lầm không đáng có.
Nhưng mà ta vẫn phải cẩn thận, vì hắn có thể len lỏi trong bất kì trái tim nào...