Đêm tối, Bạch Dạ quay trở về ký túc xá. Lúc này đám Huyền Diệp đã cùng nhau đi luyện tập đề tăng cường tu vi, nên giờ chỉ có một mình nàng.
Nhưng gần tới ngưỡng cửa phòng, nghe được có tiếng loạt soạt từ bên trong truyền ra, trong phòng tựa hồ như có bóng người. Từ khe hở nhìn thoáng qua, có vẻ như là rất yên tĩnh, lại không nhìn thấy gì. Là địch hay bạn? Phải thử mới biết.
Mày hơi nhíu lại, bàn tay từ bao giờ đã xuất hiện thanh kiếm, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Trong phòng không có lấy một ánh đèn, chỉ có đôi mắt tím biếc của Bạch Dạ hơi phát sáng, nhưng đột nhiên lại không cảm thấy gì nữa.
Là nàng đoán sai sao?
Chưa nghĩ ngợi được gì nhiều, cả người nàng dường như bị ai đó ôm chặt lấy, sức lực mạnh đến nỗi làm nàng run rẩy. Hai tay bị giữ đằng sau không nhúc nhích nổi.
Chết tiệt! Chưa bao giờ nàng cảm nhận được sự bất lực giống như hiện giờ, muốn vùng vẫy còn khó huống chi là thoát ra.
Nhưng có vẻ như người đó nhận ra nàng, mới cất lên chất giọng trầm thấp "Nàng đang tính mưu sát ta sao?"
Thanh âm quen thuộc mang theo vài phần sủng nịch lọt vào tai nàng. Bạch Dạ sững sờ, nhìn kỹ đối phương, nháy mắt đứng hình.
"Vệ Thiên Sát?"
"Sao vậy? Mới rời đi không lâu mà đã không nhận ra ta à?" Vệ Thiên Sát cong môi cười, trông vừa tà mị lại đôi phần nhu hòa.
Hắn phất tay một cái, ngọn lửa từ cây nên thổi bùng lên, cả căn phòng cũng sáng dần.
Hình ảnh hai người lúc này trông thập phần ái muội, khoảng cách họ rất gần, cái eo nhỏ của Bạch Dạ bị Vệ Thiên Sát chế trụ, nàng chỉ đứng đến vai hắn, cả người tựa vào ngực hắn.
Ngay cả Bạch Dạ cũng cảm thấy khó chịu nói "Giờ ngươi bỏ ra được chưa?"
Vệ Thiên Sát nới lỏng tay ra để nàng dễ dàng thoát được, nhưng một tay vẫn là kéo lấy cánh tay nàng hỏi "Nhớ ta không?"
Dù hắn thừa biết câu trả lời của nàng sẽ rất phũ phàng nhưng cuối cùng là vẫn mong mỏi điều gì đó từ Bạch Dạ.
Tuy nhiên, không giống như những lần trước, Bạch Dạ nghe được câu hỏi lúc này bỗng dưng khựng lại, ánh mắt hơi trùng xuống, chỉ thấy nàng ngoảnh mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm "Ừm."
Vệ Thiên Sát không có bị điếc, hắn đồng tử hơi giãn ra, cả người đứng yên bất động.
Hắn có phải đang nằm mơ không? Hay là do hắn nghe lầm?
Bạch Dạ cũng bị sốc bởi chính câu nói của mình, liền không thèm để ý đến hắn nữa mà tính đi ngủ nhưng bị một bàn tay kéo lại.
Bất ngờ nàng bị vấp ngã, may mắn Vệ Thiên Sát nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nàng, kéo vào trong lòng ngực.
"Ngươi làm sao vậy?"
Vệ Thiên Sát càng ôm càng chặt, ánh mắt như say đắm nhìn gương mặt tuyệt mĩ và đặc biệt là con ngươi như oải hương kia.
Ngay từ lần đầu biết được nàng có ngoại hình đặc biệt như vậy, hắn đã cảm thấy nàng không phải người bình thường. Bạch Dạ mang đến cho hắn cảm giác giống với một người rất lâu trước đây.
Người đó làm hắn liên tưởng đến một con rắn nguy hiểm, mưu mô đang chờ chực để nuốt trọn con mồi.
Bạch Dạ cũng tương tự vậy nhưng tiếp xúc lâu hắn cũng có cảm nhận khác đi. Nàng cũng rất nguy hiểm, tuy nhiên lại có phần lạnh nhạt và nhẹ nhàng hơn chút.
Không phải là màu của chết chóc, mà làm hắn nhớ tới một loài hoa oải hương, toát ra mùi dịu nhẹ, chỉ cần ở cạnh nàng, hắn liền thấy rất an tâm.
Trong những ngày không có ở đây, hắn đã đi điều tra về thân thế của Bạch Dạ.
Thân phận đích nữ phủ tướng quân là thật, nhưng Bạch Dạ lại không phải nữ nhi của Bạch Khởi.
Vì đã có lần nàng nói cho hắn biết rằng phu nhân Liễu Hạ nhặt được nàng, sau đó đem về qua mắt tướng quân.
Chiếc ngọc bội Bạch Dạ mang theo là của Vạn gia, 1 trong tam đại gia tộc lớn nhất ở đế đô Thanh Vân đại lục.