Dưới màn đêm tối mịt mù, có một vài bóng đen nhanh như cắt lướt ngang qua, tiếng động rất nhỏ, 1 cái, 2 cái rồi liên tiếp 3,4 cái.
Trong rừng, gió thổi mạnh, cây lá xào xạc không ngừng. Nhưng không phải giông, lại chẳng biết gió này từ đâu tới. Mây tan đi, ánh trăng dần lộ ra. Dưới ánh sáng của trăng, một đám sát thủ không biết tìm cái gì đó.
“Hắn đâu rồi!”
“Chết tiệt, để hắn thoát rồi, ăn nói làm sao với chủ thượng đây?”
“Thôi, chia nhau ra tìm hắn.”
Một nam nhân người dính đầy máu nấp sau một bóng cây cao lớn. Trên người thượng máu khắp y phục nhưng này đó không phải của hắn. Người nam nhân có vẻ như bị suy yếu, mái tóc đen buông xõa xuống dưới, hắn mệt đến nỗi thở hồng hộc, mồ hôi trên trán lăn dài. Tựa lưng vào thân cây, gương mặt nhăn nhó có hơi thả lỏng.
Khốn kiếp! Không nghĩ tới người như hắn cũng có ngày lâm vào hoàn cảnh này. Nếu không phải vì luyện Tà công bị phản phệ thì hắn sẽ không bao giờ để bọn chúng được yên.
Nhưng hình như người nam nhân đã phát giác ra điều gì đó.
Kết giới?
Một khu rừng của Huyền Thanh đại lục lại có kết giới mạnh như vậy sao? Mặc dù có chút cảnh giác, nhưng tình hình hiện tại buộc hắn phải đưa ra lựa chọn. Không biết rốt cuộc là cao nhân nào đang ẩn nấp, mà hắn cũng chẳng sợ. Chỉ cần qua được đêm nay thôi, Tà công của hắn chắc chắn luyện thành công.
Người nam nhân tiến vào phía trong khu rừng, dù kết giới mạnh nhưng lại chẳng là gì với hắn cả.
Đột nhiên, tim hắn lỡ đập mạnh lấy một cái, cơ thể hắn bắt đầu mất đi sức lực. Hắn mở to mắt, hắn…trúng độc. Từ lúc nào?
Hắn đã cố gắng gượng nhưng không được. Trong đầu đang hỗn loạn, tay chân không còn cảm giác gì nữa, ý thức trở nên mơ hồ, lập tức bất tỉnh rơi xuống.
“Chủ nhân, là người này.” Tiểu Bạch đi tới, chỉ chỉ vào nam nhân và báo cáo.
Từ lúc có người vào khu rừng Bạch Dạ đã phát giác ra được, nhưng không ngờ người này lại có thể phá được kết giới của nàng. Bạch Dạ đứng lặng yên một hồi lâu, không biết suy nghĩ cái gì.
Thu Ly đi tới, quay đầu nhìn nàng hỏi “Tiểu thư, chúng ta có nên cứu người này không? Em cảm giác hắn cũng không phải người xấu.”
Bạch Dạ nhíu mày, bất đắc dĩ nói “Mang hắn theo.”
4 năm trôi qua, Bạch Dạ giờ đây đã trở thành một tiểu cô nương 15 tuổi. Cơ thể cũng dần biến hoá, trên mặt còn mang theo mặt nạ, chẳng ai biết đằng sau là biểu cảm gì. Nhưng trước giờ vẫn là bộ dạng đó, lạnh lùng, chẳng để thế nhân vào mắt.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đưa nam nhân trở về chỗ bọn họ.
Dạ Hoàng thấy thế liền bước tới, nhìn qua người nam nhân rồi nói với Bạch Dạ “Chủ nhân, hắn luyện Tà công bị phản phệ, nhưng thể chất của hắn rất tốt, sức mạnh bị phản phệ lúc nãy đang dần trở lại cơ thể, chỉ cần qua đêm nay hắn sẽ luyện thành công. Nhưng cơ thể hắn hiện giờ lại rất yếu…”
Chưa nói xong Bạch Dạ đã ngắt lời “Hắn bị trúng độc, mà độc này không nhẹ đâu.”
“Vậy chúng ta có nên cứu hắn không?” Tiểu Bạch ngơ ngác.
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía nàng. Bạch Dạ thở dài “Cứu hắn chúng ta cũng chẳng mất cái gì.”
Sau một hồi thi châm khoảng 1 canh giờ, người nam nhân tỉnh dậy. Mở mắt ra thấy trước mặt là 2 con thú “nhồi bông” và một cô nương.
Trong lúc người nam nhân đang không hiểu chuyện gì, chỉ nhìn thấy một tiểu hài tử ngồi ở phía xa. Khuôn mặt không biểu cảm mang theo sự xa cách.
“Tiểu thư nhà ta đã cứu ngươi đó. Ngươi bị trúng độc, nếu tiểu thư không thi châm cho ngươi thì ngươi đã mất mạng rồi.”
Người nam nhân tỏ vẻ nghi ngờ, vội vàng vận công kiểm tra cơ thể. Quả thật độc trong người đã không còn. Tốc độ hồi phục Tà công cũng nhanh dần.
Bạch Dạ nhìn người nam nhân phía xa, lặng lẽ đi tới hỏi “Ngươi là ai?”
Nam nhân nhìn vị tiểu cô nương trước mặt này, âm thầm đánh giá. Còn nhỏ tuổi đã đạt tới Linh Vương đỉnh. Cái này là thiên tài trong thiên tài. Im lặng một hồi, nam nhân mới đáp lại “Ta cũng không nhớ ta là ai, chỉ biết tỉnh dậy đã gặp cô.”