Quỷ Dị: Ta Thận Phận Tiến Vào, Vậy Mà Là Nữ?

Chương 6: Lục Hàn Mau Chạy.



Chương 6: Lục Hàn Mau Chạy.

Chương 6: Lục Hàn Mau Chạy.

Một tay kéo lấy trung niên nữ nhân đi.

Nữ nhân lúc này đôi mắt đã nhắm lại, dĩ nhiên rơi từ trên cao như vậy xuống.

Bị ném mạnh cơ bản là đã ngất đi.

Xung quanh thôn làng nhanh chóng đóng cửa lại.

Không giám nói lười nào, như là đã quen thuộc, người vi phạm quy tắc thôn trưởng nữ nhi.

Sẽ g·iết a.

Lúc này Lục Nam cùng Nam Sơn vừa chạy khỏi làng, hai người đứng dưới một gốc cây.

Hai tay chống lên gối thở phào.

"Chạy khỏi."

Nam Sơn giọng nói run rẩy nói nếu như bị ném chúng, kết quả của chúng ta sẽ như thế nào?

"Sẽ c·hết."

Giọng nói lục hàn không nhanh không chậm, đôi mắt nhìn thẳng đôi mắt Nam Sơn.

Bên trong mắt hiện lên một ít long lanh, đối phương sợ muốn khóc qua a.

Chắc là một bên vừa khóc,một bên bị hắn kéo đi cho nên vậy a.

Dù sao bản thân cứu đối phương 1 mạng rồi.

"Lục Hàn cảm ơn ngươi, Nam Sơn ta nợ ngươi một mạng."

Quả nhiên đối phương đã suy nghĩ tới, như hắn dự liệu một dạng.

Nam Sơn hắn nhìn qua đối phương tính cách không quá nham hiểm.

Là một người đáng kết đồng minh, bản thân cứu đối phương một mạng như vậy đối phương chắc chắn.

Bây giờ không có ám toán bản thân, về sau hắn không rõ, chỉ cần tìm đủ thông tin, tìm cách thoát ra.

"Nếu như ngươi lúc đó không kéo ta đi, ta chắc chắn sẽ như Lý a di đồng dạng."

Hai người gật đầu.

Chuẩn bị đứng dậy rời đi, bỗng từ dưới đất rễ cây nhanh chóng quấn chặt hai người.

Sắc mặt hai người đột nhiên đen lại, bởi vì không chỉ có rễ cây quấn lấy 2 chân.

Một thân hình chống lấy gậy chậm rãi bước tới: "Quả nhiên Lý A di c·hết tiệt đã nói với các ngươi."



Trên người lão bà bà khí tức đột nhiên biến đối, sắc mặt hiền lành đột nhiên ác độc.

Đôi mắt đỏ, vẻ mặt đầy máu nụ cười ghê rợn nhìn hai người.

Mặc trên y phục cổ cùng với lấm lem bụi bẩn, càng làm nàng trở nên quỷ dị.

Đôi tay xuất hiện một màu đỏ máu bao trùm lấy, nàng bóp chặt.

Rễ cây quấn lấy chặt lấy hai người.

Xung quanh không có người, hai người không thể cầu cứu, cách khách sạn còn một quãng đường rất dài.

Hai người bị siết chặt, vẻ mặt thống khổ, ánh mắt Lục Hàn không sợ hãi mà vẫn tìm cách thoát ra.

Rễ cây càng ngày càng siết chặt.

"Không đúng quỷ dị cánh cửa g·iết người, cách 30 phút mới có thể g·iết thêm một người."

"Trừ trường hợp vi phạm quay tắc."

Nam Sơn gật đầu, đầu lại cúi xuống sau khi gật đầu.

"Nhưng chúng ta không thoát được, đối phương muốn thắt chặt chúng ta đợi sau 30 phút."

"Dù sao g·iết người trong đây có hay không 30 phút thời gian."

Hắn nhìn lão bà bà nắm chặt tay, rễ cây cuốn lấy mấy người.

Lại không có ý định g·iết c·hết, chỉ giữ ở một mức xiết chặt không muốn hai n·gười c·hết.

Lục Hàn này thật có ý tứ, quả nhiên ta gặp phải quý nhân.

Hắn quyết định rồi, nếu còn sống sót nhất định cùng Lục Hàn kết bạn.

Lục Hàn sắc mặt bình tĩnh nhìn Nam Sơn sắc mặt khó coi cười nhẹ, hắn đưa tay.

Dù bị rễ cây quấn lấy nhưng cánh tay vẫn có thể một chút hoạt động.

Hắn muốn thoát, trên trời nhảy xuống một thiếu nữ.

"Các ngươi a, thật không biết điều quỷ dị lão bà này ít nhất là cấp 4."

Nhìn thấy hình dáng này, Lục Hàn cười nhẹ: "Ngươi cuối cùng cũng tới Liễu Như Yên."

Người tới không ai khác, nàng từ trên cao nhảy xuống, xoay người một cước đá bay lão bà bà.

Lão bà bà lui lại, rễ cây nhanh chóng biến mất.

Hai người ý thức được, đồng loạt nhìn nhau xách chân lên mà chạy.

Vẻ mặt cười toe toét vì được cứu, lão bà bà sắc mặt khó coi lui lại mới được.

"Ngươi là ai?"



Nhìn thiếu nữ trước mắt, tóc xanh khoác một cái áo khắc.

Trên miệng còn đang cắn một cây cỏ nhỏ.

"Ta đại phản diện Liễu Như Yên."

Nói xong nàng đua tay lên: "Lão bà bà nhận lấy đại chiêu của ta, dù ngươi là quỷ dị cấp 4."

"Một quyền này, một quyền diệt quỷ dị cấp 4."

Nói xong, nàng nắm chặt tay, hai chân dùng sức quay đầu mà chạy..

Ngơ ngác người không ai khác chính là lão bà bà, nàng đang định dùng rễ cây quấn lấy thành một phòng ngự.

Bưởi đối phương lời nói làm nàng sợ hãi, không ngờ đối phương như vậy mà chạy nhanh.

Nàng chạy tốc độ còn nhanh hơn Lục Hàn chưa đến vào phút, bóng dáng hai người xuất hiện trước mắt nàng.

Nàng chạm đối phương vai: "Hù c·hết các ngươi."

Hai người giật mình, Lục Hàn càng là kéo Nam Sơn sang một bên ném vào cây bên dường.

Nam Sơn thân thể vạm vỡ bị Lục Hàn nắm lấy ném đi, càng bức xúc.

Thôn trưởng thiếu nữ thì không nói, ngay cả ngươi sức mạnh đều lớn như vậy?

Hắn nghi ngờ nhân sinh, có phải cơ bắp bản thân luyện tập bấy nay là giả?

Lục Hàn nhìn thấy người sau lưng là Liễu Như Yên thở dài một hơi.

"Ngươi tại sao biết chúng ta mà tới giúp."

"Ây ya, ta cứu các ngươi là tiện đường."

"Ngươi đi tìm manh mối?"

Nàng gật đầu: "Ta tìm thấy một ngôi miếu thờ, cách đó không xa."

Hiện ta mấy người cách khách sạn không xa.

Tay nàng chỉ là hướng Tây Nam.

Quy lên bản đồ, khách sạn ở trên cao nhất, là hướng Bắc.

Mà bên trái là hướng tây, tay nàng chỉ xuống dưới hướng tây một xíu.

Là hướng tây nam, như vậy dễ dàng hình dung khu vực.

"Ngày đầu tiên ngươi chính là ở đó?"



Nam Sơn lên tiếng, hắn dù thế nào không có gặp qua trước mắt nữ tử.

Lục Hàn lại quen biết đối phương, cho nên hắn hỏi xem đối phương đích thực có phải ở ngôi miếu không.

Liễu Như Yên gật đầu: "Muốn ta nói các ngươi bị lão thái bà kia đuổi, ắt hẳn lấy được ít thông tin a?"

Ánh mắt nàng nhìn hai người, cười nhẹ.

Lục Hàn biết nữ nhân trước mắt này, đều là tiến từ căn hộ.

Dù tiến đến cùng căn hộ, hai người lại không quen biết cho nên, nàng muốn trao đổi là điều đương nhiên.

Hắn không có ngu ngốc như vậy, đối phương đã có thể sống sót một ngày ở đây mà không tiến tới khách sạn.

Không đúng ở khách sạn dành cho người du lịch, nguy hiểm không kém a, chỉ sợ nàng nơi còn an toàn.

Tiếp đó ba người kiếm một nơi cách đó không xa.

Xung quanh cảnh vật đều là cây cối, cách khách sạn không xa.

Một tảng đá lớn, Liễu Như Yên ngồi trên đỉnh tảng đá.

Hai người đứng bên dưới không ngừng phụ họa nói.

....

Sau khi kể lại toàn bộ sự việc, Liễu Như Yên mở mắt to.

"Quả nhiên a, vị đạo sĩ kia ta gặp là nàng."

Nàng kể lại bản thân trải qua.

"Nói như vậy, ngươi vừa tới liền lẻn vào làng tới ngôi miếu đó?"

"Phía sau bức tượng có một thông đạo, tiến vào gặp một nữ tu sĩ đang tu luyện?"

Liễu Như Yên gật đầu, nhảy từ trên cao xuống: "Các ngươi mau quay về khách sạn, trời gần như tối đen."

Nói xong nàng bước đi, đưa tay phải lên cao, tạm biết hai người: "Lục Hàn ngươi đừng có c·hết."

"Đừng tiến vào nên trong thôn làng, nơi đó không phải chúng ta mới tiến vào quỷ dị cánh cửa nên làm."

Hai người gật đầu.

Nhìn lên sắc trời mây đen dần dần tới, hai người đi đã một ngày, ngay cả ăn trưa cũng không có.

Từ khi bị thiếu nữ ném Lý A di lúc đó đã là sắc trưa, chạy tới giờ cũng đã gần tối.

Thời gian sống như càng ngày càng tối nhanh hơn?

Trong đầu Lục Hàn có ý nghĩ này, hắn không vội nói cho Nam Sơn biết.

Đối phương trải qua mấy việc này, tâm thần chưa ổn định nên chậm rãi nói không muộn.

Hai người quay đầu, nhanh chóng rời đi.

Trong rừng Liễu Như Yên đứng trên cây, thân hình bỗng biến đổi.

Trở thành một người, mà hai người không thể quen thuộc hơn.