Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 160: Một ngày không thấy tựa như cách ba thu



Sáng sớm Hoắc Viễn Hành đã vào cung, cả ngày nay Ninh Như Ngọc chưa thấy người, đây là lần đầu tiên hai người tách ra lâu như vậy kể từ khi thành thân tới nay, trước đây thỉnh thoảng Hoắc Viễn Hành ra cửa, nhưng không được bao lâu đã trở lại, huống hồ hôm nay là ngày đầu tiên chàng trở về làm việc sau kì nghỉ dài hạn, không biết mọi việc có thuận lợi không, Ninh Như Ngọc nóng lòng đi ra ngoài gặp chàng, chính là muốn quan tâm tới chàng.

Tới bên ngoài, Hoắc Viễn Hành đang khoanh tay đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn cây cỏ trong góc sân, một thân áo gấm màu xanh lam, bên hông đeo ngọc bội, nhìn dáng người của chàng càng có vẻ thon dài, vai rộng eo thon, khí vũ hiên ngang.

“Minh Tông.” Ninh Như Ngọc đứng ở bậc thang, gọi Hoắc Viễn Hành một tiếng.

Hoắc Viễn Hành nghe tiếng thì quay đầu lại, đập vào mắt là Ninh Như Ngọc mặc áo ngoài màu hồng thêu hoa, mỉm cười vui vẻ, nàng đứng ở bậc thang, đón ánh hoàng hôn màu vàng cam chiếu vào trên người, giống như tô lên một tầng ánh sáng lộng lẫy, làn da trắng nõn như ngọc, dưới ánh vàng rực rỡ phụ trợ, càng là thần thái lóng lánh cướp mất trái tim, hồn phách người nhìn.

Chỉ một ngày không gặp mà thôi, Hoắc Viễn Hành cảm thấy hình như nương tử của chàng lại xinh đẹp hơn rất nhiều, ước chừng chính là một ngày không thấy tựa như cách ba thu, mặc dù một ngày cũng không phải dài như vậy.

Hoắc Viễn Hành đi ra phía trước, dắt tay Ninh Như Ngọc, cẩn thận quan sát gương mặt nàng, khuôn mặt trắng nõn phấn nộn, khóe mắt mang ý cười, trong lòng vừa động, duỗi tay véo nhẹ một cái lên má nàng, nói: “Hôm nay trở về, nhạc mẫu có khỏe không? Nàng có vui không?”

Cả ngày hôm nay chàng đều ở trong cung đi theo Cảnh Tuyên Đế, bận việc xong, khi ra khỏi cung thì đã chạng vạng tối, hạ nhân chờ ở ngoài cung bẩm báo rằng Ninh Như Ngọc đã trở về Ninh phủ, chàng suy nghĩ một chút, quyết định đến Ninh phủ đón Ninh Như Ngọc về phủ, thuận tiện vấn an nhạc phụ nhạc mẫu một lát cũng không tồi.

Ninh Như Ngọc nói: “Nương rất tốt, thiếp cũng rất vui, thiếp nói chuyện với nương một buổi trưa, giúp bà giải tỏa tâm sự, cũng miễn cho bà miên man suy nghĩ linh tinh, khá tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Hoắc Viễn Hành gật gật đầu.

Sau đó hai người vào nhà, Hoắc Viễn Hành bái kiến Từ thị và Ninh Khánh An, nói chuyện trong chốc lát, Ninh Khánh An rất vui vẻ, giữ hai người lại dùng xong bữa tối mới cho về.

Ninh Như Ngọc đứng dậy, chủ động nói: “Con đi xuống bếp làm vài món ăn nhé.”

“Vậy thì tốt quá, ta cũng đã lâu không được ăn món ăn do Đình Đình làm, đúng là rất nhớ.” Từ thị cười nói.

“Nương, nương muốn ăn cái gì, con đi làm cho nương.” Ninh Như Ngọc biết khẩu vị của thai phụ sẽ thay đổi, đương nhiên lúc này đây sẽ lấy Từ thị làm trọng, hiện tại bà là người có thai nên phải cẩn thận chăm sóc, tất nhiên là bà muốn ăn cái gì thì nàng liền làm cái đó, dỗ Từ thị vui vẻ là việc quan trọng nhất.

Từ thị ngẫm nghĩ, nói với Ninh Như Ngọc: “Thịt viên sốt chua ngọt, thịt kho tàu, cá hấp, ngó sen xào.”

“Được, con lập tức đi làm.” Ninh Như Ngọc đáp ứng một tiếng rồi dẫn theo Bích Hà đi xuống phòng bếp nấu ăn.

Nấu ăn đối với Ninh Như Ngọc là một việc không khó, trong phòng bếp, thịt thà rau củ đều đã được chuẩn bị đầy đủ, lại có một nữ đầu bếp giúp nàng, từng người bận việc, không đến nửa canh giờ đã làm xong thức ăn mà Từ thị muốn ăn.

“Đem những món này tới phòng khách đi.” Ninh Như Ngọc làm xong đồ ăn, sai nha hoàn đem đồ ăn đưa đến phòng khách ở tiền viện, nàng tranh thủ trở về Y Lan Viện tắm rửa.

Khi Ninh Như Ngọc quay về Y Lan Viện, nha hoàn đã chuẩn bị tốt nước ấm, Ninh Như Ngọc đi tắm rửa.

Sau khoảng một nén nhang, Ninh Như Ngọc tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài, Bích Hà lấy váy áo thay cho Ninh Như Ngọc,  mặc dù Ninh Như Ngọc đã xuất giá, nhưng Từ thị vẫn giữ lại nơi ở cho nàng, hết thảy bày biện trong phòng đều không có gì thay đổi, mỗi ngày sai người tới quét dọn, tất cả đều giống như thời điểm khi nàng còn chưa xuất giá.

Ninh Như Ngọc ở trong phòng sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, hồi tưởng lại cảnh tượng khi còn ở nơi này, lúc trước chuyển đến nơi này, ở không được bao lâu thì nàng đã gả ra ngoài, nhưng nơi này bố trí giống y hệt Y Lan Viện ở phủ Ngụy Quốc Công, rất nhiều đồ vật nàng đã dùng nhiều năm cũng được dọn tới nơi này, mấy tháng ở đây là khoảng thời gian nàng vui vẻ nhất trong mười mấy năm qua, cuối cùng cũng thoát khỏi áp chế của lão phu nhân La thị, người một nhà trôi qua thoải mái vui vẻ bên nhau.

Trên mặt bàn đặt cạnh cửa sổ có một cái bình hoa, bên trong cắm một bó hoa hồng đỏ hồng rực rỡ, Ninh Như Ngọc đánh giá bố trí trong phòng, hạ nhân phụ trách quét dọn phòng ở nói: “Bình hoa trên bàn được thay đổi mỗi ngày, mỗi ngày đều cắm các loại hoa khác nhau, phu nhân nói, làm như vậy rất giống như khi cô nãi nãi còn ở nhà.”

Cảm nhận được tình yêu thương của Từ thị đối với nàng, trong lòng Ninh Như Ngọc cảm thấy ấm áp, lại nhìn bài trí trong phòng thêm một lần.

Khi Hoắc Viễn Hành tới đây tìm Ninh Như Ngọc, nàng đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, ngẩn người nhìn ra ngoài, dường như đang nhớ lại những việc xảy ra trước đây.

“Về phủ nhìn thấy những thứ này nên luyến tiếc ư?” Hoắc Viễn Hành đi ra phía sau Ninh Như Ngọc, đưa tay đặt lên bả vai nàng, dịu dàng hỏi.

Ninh Như Ngọc xoay người lại, tiến sát vào trong lòng ngực chàng: “Nương và cha đối xử với thiếp tốt quá, thiếp luyến tiếc bọn họ.”

Hoắc Viễn Hành ôm chặt nàng, nói: “Về sau ta và nàng thường xuyên trở về thăm bọn họ là được, dù sao hai phủ cách nhau không xa, nếu nàng muốn trở về ở mấy ngày cũng được, có thể ở bên hai người bọn họ nhiều hơn cũng tốt.”

“Về sau thiếp muốn về ở mấy ngày thì có thể về ở mấy ngày sao?” Ninh Như Ngọc ngửa đầu hỏi chàng.

Hoắc Viễn Hành gật đầu, cười nói: “Đương nhiên có thể, chỉ cần nàng đừng vui quá mà không nhớ rõ phải về nhà là được.”

“Sao có thể chứ?” Ninh Như Ngọc nói: “Hầu phủ cũng là nhà của thiếp và chàng, sao thiếp có thể không quay về, nhiều nhất thiếp chỉ ở bên này mấy ngày mà thôi.”

Hoắc Viễn Hành dùng ngón tay chọc nhẹ vào má nàng, nói: “Miệng nhỏ thật ngọt.”

Ninh Như Ngọc nghịch ngợm cười, thè lưỡi trêu chàng.

Hoắc Viễn Hành duỗi tay kéo nàng tới gần: “Đi thôi, đi ăn cơm, nhạc phụ nhạc mẫu đang chờ đấy.”

Hai người đi ra ngoài, rời khỏi Y Lan Viện.

Rất nhanh đã đến phòng khách, Ninh Khánh An và Từ thị ngồi nói chuyện ở bên trong, có nha hoàn hầu hạ, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành cùng nhau đi vào, Từ thị nhìn thấy dáng vẻ hai người thân mật tình cảm thì cảm thấy thật cao hứng, nữ nhi và nữ tế ân ái, bà cũng ít phải bận tâm lo lắng.

Nha hoàn bưng nước tiến vào, hai người rửa sạch tay, dùng khăn lau khô rồi ngồi xuống ăn cơm.

Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, ngoại trừ mấy món mà Từ thị thích ăn, Ninh Như Ngọc còn bảo nữ đầu bếp làm thêm mấy món khác mà Ninh Khánh An và Hoắc Viễn Hành thích ăn.

“Đình Đình làm đồ ăn thật sự rất ngon.” Từ thị ăn một viên thịt sốt chua ngọt, cười tủm tỉm khen nàng.

“Nương, nương thích ăn thì ăn nhiều một chút.” Ninh Như Ngọc lại gắp thêm một viên thịt sốt chua ngọt cho bà.

Ninh Như Ngọc nhìn nhìn, lại gặp một miếng xương sườn cho Ninh Khánh An, gắp thịt kho tàu cho Hoắc Viễn Hành.

“Nàng cũng ăn đi.” Hoắc Viễn Hành gắp một miếng xương sườn cho Ninh Như Ngọc.

“Cảm ơn chàng.” Ninh Như Ngọc cười ngọt ngào với chàng.

Thức ăn ngon, người cũng vui vẻ, một bữa cơm ăn đến vô cùng thư thái, sau hơn hai khắc, người một nhà dùng xong cơm chiều, nha hoàn tiến vào, động tác nhanh nhẹn mà thu thập bát đũa, mấy người chuyển qua bên cạnh ngồi uống trà.

Sau một nén nhang, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành chuẩn bị trở về phủ Vũ An Hầu.

Ninh Như Ngọc nói với Từ thị: “Nương, nương ở nhà phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, hôm khác con lại trở về thăm nương.”

Từ thị vỗ vỗ tay nàng, nói: “Con không cần thường xuyên chạy về nhà, cứ ở hầu phủ chăm sóc tốt cho tổ mẫu của con và cô gia mới đúng.”

“Nương, con hiểu, con hiểu được nên làm như thế nào.” Ninh Như Ngọc bảo Từ thị không cần lo lắng.

Hoắc Viễn Hành cũng nói: “Nhạc mẫu cứ yên tâm, Đình Đình quản hầu phủ rất tốt, ta có thể cưới được nàng là phúc khí của ta.”

Từ thị nghe vậy thì mỉm cười, Ninh Như Ngọc đỏ mặt thẹn thùng, len lén véo Hoắc Viễn Hành một cái.

“Nương, chúng ta đi đây.” Ninh Như Ngọc cáo biệt Từ thị, lén kéo Hoắc Viễn Hành đi để tránh việc chàng lại nói mấy lời khiến nàng ngượng ngùng.

Xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt, dừng ở ngoài cửa, Từ thị và Ninh Khánh An đưa bọn họ ra cửa, hai người ngồi lên xe ngựa, rời khỏi Ninh phủ.

Hoắc Viễn Hành ngồi xuống gần Ninh Như Ngọc, vô tình mà như cố ý quét mắt về phía bụng Ninh Như Ngọc, mới đầu Ninh Như Ngọc còn chưa phát hiện, chờ chàng lại nhìn qua một lần nữa, Ninh Như Ngọc mới cảm thấy không đúng lắm, dùng tay che bụng lại theo bản năng, căng thẳng khẩn trương nói: “Chàng nhìn gì thế?”

Ninh Như Ngọc cảm thấy ánh mắt của Hoắc Viễn Hành nhìn nàng rất kỳ quái, vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhìn đến mức bỗng dưng nàng lại thấy lo lắng, quan sát biểu cảm của chàng thì đã đoán được ý nghĩ của chàng.

“Chàng đừng nhìn nữa, chúng ta mới thành thân được một thời gian ngắn, làm sao có thể dễ dàng có đứa nhỏ như vậy được.” Ninh Như Ngọc cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa mất mát, thật ra nàng cũng rất muốn có một đứa nhỏ, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, là áo bông nhỏ tri kỉ của cha nương, có đứa nhỏ ở bên người, ngày tháng cũng càng thêm vui vẻ thú vị, đời trước bởi vì nàng không thể sinh được một đứa nhỏ mà gặp không ít khó khăn, nàng vô cùng hi vọng đời này sẽ không bao giờ phải trải qua những việc tương tự.

Hoắc Viễn Hành khẽ cười một tiếng, ôm Ninh Như Ngọc lại gần để nàng ngồi lên trên đùi mình, hai tay vòng qua eo nàng, mở miệng giải thích: “Nàng nghĩ cái gì thế, ta chỉ cảm thấy nữ nhân mang thai rất kỳ diệu, sau khi nhạc mẫu sinh ra nàng, mười mấy năm đều không có động tĩnh, đột nhiên lại mang thai, đây là điều mà trước đó không ai có thể nghĩ tới, thật là khó tưởng tượng.”

Khi Ninh Như Ngọc nghe thấy tin tức này cũng cảm thấy rất kỳ diệu, nàng hỏi: “Không phải chàng biết y thuật sao? Trong sách y có nhắc đến vấn đề này không?”

Hoắc Viễn Hành lộ ra vẻ mặt buồn cười, duỗi tay sờ sờ bụng nàng, Ninh Như Ngọc vội vàng muốn trốn, lại bị Hoắc Viễn Hành ôm chặt lấy, căn bản trốn không thoát, phải ngoan ngoãn để cho chàng sờ.

“Nàng cũng biết phụ nhân mang thai không phải việc dễ dàng như vậy, cho dù trong sách y có viết về việc phụ nhân mang thai thì cũng chỉ là lý luận, tình hình thực tế và lý luận luôn có điểm khác biệt, hơn nữa thể chất mỗi người là khác nhau, có người dễ dàng mang thai, cũng có người không dễ dàng mang thai, còn có thể do mang bệnh trong người, các loại tình huống, không thể vơ đũa cả nắm.” Hoắc Viễn Hành đứng đắn nói.

“Chàng đừng sờ nữa, hơi ngứa.” Ngoài miệng nói lời đứng đắn, trên tay lại đang sờ bụng nàng, làm việc không đứng đắn, Ninh Như Ngọc muốn né tránh nhưng bị Hoắc Viễn Hành ôm chặt đến mức không thể trốn thoát, hơi thở nóng bỏng phả vào càn cổ của nàng, khuôn mặt nàng nóng bừng lên.

Hoắc Viễn Hành ôm nàng, cúi đầu hôn lên vành tai nàng, lại cười nói: “Nhưng Đình Đình đừng lo lắng, thân thể của nàng đã được điều dưỡng tốt, chỉ cần tới thời điểm thích hợp là có thể có đứa nhỏ, nếu không thể mang thai, cùng lắm thì chúng ta điều hòa âm dương nhiều hơn vài lần là được.”

Ầm một tiếng, mặt Ninh Như Ngọc hoàn toàn đỏ bừng, tựa như làm đổ nước cà chua lên mặt, đỏ như thấy máu.